Sắc mặt Đường Y Y méo xệch, cô sống chết không chịu uống, bị sặc máy lần, nhưng khi ánh mắt cô hướng về điện thoại di động trên chiếc tủ phía đối diện, cô nghiến răng chịu đựng. Khoảng ba giờ sáng, Đường Y Y nhân lúc Hình Nham lên lầu, cầm điện thoại và túi xách chạy ra ngoài, cửa nhà Hình Nham có dấu vân tay của cô nên cô có thể mở khóa, cho nên Hình Nham cũng không thể ngăn cản được cô. Tuy nhiên, khi Hình Nham bước xuống và phát hiện cô đã rời đi, ông ta không hề coi trọng, những cô gái như cô ta vô cùng chú trọng danh tiếng, làm sao có thể mang chuyện này đi nói khắp nơi chứ? Ông ta cũng không hề nao núng sợ hãi. Đường Y Y ngồi co rúm trong công viên nhỏ, vừa khóc vừa gọi điện thoại cho Tống Diễm đến đón cô, khi Tống Diễm đón cô mới phát hiện cả người cô bị đánh bằm dập, gương mặt đỏ lên và sưng tấy, giống như vừa bị hành hạ một trận. “Sao vậy? Tên khốn nạn Hình Nham đó đã làm gì cô…” Đường Y Y vòng hai tay lại không ngừng khóc ở ghế sau, khóc xong liền gào lên: “Tôi muốn giết ông ta, tôi muốn giết ông „ ta. Lúc này, Đường Y Y giống như hoàn toàn mất đi lý trí, cô ôm chặt điện thoại, giống như một ma nữ đầy thê lương: “Tại sao… tại sao mẹ tôi lại gả cho một tên bi3n thái như vậy chứ.” Lúc này Tống Diễm cũng rất thương cảm cho cô ta, nhưng cô ta không thể làm được gì khác hơn là thông cảm, cô chỉ có thể nói, đó chính là hậu quả ác độc của Khưu Lâm, nó khiến con gái bà ta phải trả giá. “Có cần phải nói chuyện này với Khưu tổng không?” Tống Diễm hướng về phía lưng Đường Y Y hỏi. Đường Y Y lắc đầu mạnh: “Không được… không được nói với mẹ tôi, không được, bà ấy sẽ không chịu nổi.” “Vậy chuyện này coi như bỏ qua sao?” “Tôi không định như vậy.” Đường Y Y nghiền răng, cô muốn Hình Nham phải trả giá đất. Tiếp theo, Đường Y Y không còn nơi nào để cầu cứu, cô mới phát hiện ra mình thật sự vô dụng, lúc này đây, cô không thể làm được gì, chỉ có thể giương mắt nhìn mẹ mình vào tù. Một tuần sau, Khưu Lâm kết thúc phiên sơ thẩm và bị kết án mười lăm năm tù giam. Toàn bộ tài sản cá nhân bị tịch thu. Đường Tư Vũ tiếp quản quyền thừa kế công ty, và cỗ phần đứng tên Đường Hùng, theo quyền thừa kế của nhà họ Đường được giao cho Đường Tư Vũ, Đại tiểu thư của tập đoàn Đường thị tiếp quản. Tuy nhiên, mọi người đều nghĩ rằng vụ án Khưu Lâm tham ô công quỹ đã kết thúc, nhưng đối với Đường Tư Vũ mà nói, đây mới chỉ là sự khởi đầu, và tội danh của Khưu Lâm không chỉ giới hạn như vậy. Đường Tư Vũ giao cho cảnh sát số tiền 40 triệu nhân dân tệ tham ô được chỉ ra dưới tên của Khưu Lâm, tất cả đều vào tài khoản của một người đàn ông tên Lưu Thắng. Đường Tư Vũ có ý định thu hồi số tiền, vì vậy Lưu Thắng cũng đã trở thành một trong những nghỉ phạm tham ô. Cảnh sát bắt Lưu Thắng trong sòng bạc, Lưu Thắng bị bắt mà không hay biết chuyện gì xảy ra, 20 triệu trong tay giúp hắn đánh bạc từ sáng đến tối đến mức không biết Khưu Lâm đã bị hạ bệ. Cho đến khi bị đưa đến phòng thẩm ván, Đường Tư Vũ đã phái Hàn Dương đến thầm vấn hắn ta với cảnh sát về việc phân tán số tiền 40 triệu nhân dân tệ, Lưu Thắng đã không hề đề phòng khi bị đưa ra thầm vấn. Tuy nhiên, hắn ta vẫn cố tìm ra mọi lí do, dù sống chết hắn vẫn vu cáo là Khưu Lâm đưa cho hắn tiêu xài. Tuy nhiên, cảnh sát có những quy trình thẩm vần riêng, và lời khai lấp lửng cùng nhiều sai sót của hắn đã khiến cảnh sát ngày càng nghi ngờ về một số giao dịch và hoạt động bất hợp pháp giữa hắn và Khưu Lâm. Lần này, một cảnh sát lâu năm với hơn mười năm kinh nghiệm nhận vụ án, Đường Tư Vũ đã thú nhận với ông về cái chết bắt thường của cha cô, cũng như cái chết sau đó của Lý Đức, bác sĩ đã phẫu thuật cho cha cô, liên kết với nhau, đó chính là hai mạng người. Mà kẻ đứng đẳng vụ này không ai khác chính là Khưu Lâm. Đương nhiên cảnh sát không thể lơ là, mà Lưu Thắng là vật chứng quan trọng nhất, phải cạy miệng đề hắn nói ra sự thật. Trái tim của Đường Tư Vũ đã bị kéo căng đến thời điểm căng thẳng nhất. Trong vài ngày qua, cô vẫn luôn theo dõi chuyện này, Hình Liệt Hàn luôn bên cạnh không rời cô nửa bước, cộng với cậu con trai bé nhỏ vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện, chỉ hy vọng rằng lần này Khưu Lâm sẽ bị đền tội thích đáng. Lưu Thắng là một kẻ phạm tội nhiều lần, nếu muốn cạy miệng hắn ra e rằng cần phải có thời gian, nhưng không phải không có cách, cảnh sát đã điều tra lại nguyên nhân cái chết của Lý Đức và trích xuất lại camera, đây chỉ là vụ án của nửa năm trước, những chứng cứ mà cảnh sát nắm trong tay cũng khá nhiều. Khi một số bức ảnh chụp Lưu Thắng đứng lấp ló trong bệnh viện, theo dõi sát sao từng hành vi cử chỉ của Lý Đức, cộng thêm việc đêm đó xe của Lưu Thắng cũng xuất hiện trong luồng giao thông vài giây trước và sau khi vụ tai nạn xảy ra. Tất cả những bằng chứng này đủ để chứng minh Lưu Thắng trở thành kẻ tình nghi giết người. Chứng cứ giết người của Lưu Thắng đã thành lập, và hắn sắp phải đước trước vành móng ngựa, nhưng đối mặt với cái chết, liệu ai có thể bình tỉnh được nữa? Lưu Thắng cuối cùng đã thú nhận việc Khưu Lâm ra lệnh cho hắn giết Lý Đức như thế. “Tại sao lại giết Lý Đức?” Cảnh sát gặng hỏi. Lập tức Lưu Thắng đỗ hết tội lỗi lên người Khưu Lâm, tự nhiên nói ra hết mọi chuyện: “Bởi vì chồng bà ta chết dưới dao mổ của Lý Đức, bà ấy muốn giết Lý Đức diệt khẩu, để bà ta ngồi lên vị trí nữ chủ tịch.” “Anh có chắc chắn là Đường Hùng chết dưới dao mỏ của Lý Đức không?” “Dù sao bà ta vẫn muốn Lý Đức chết, mà nhất định phải có nguyên nhân cái chết.”