Tuy nhiên, thiên kim của tập đoàn Đường Thị bên cạnh, ở cùng với anh, nhìn thế nào cũng thầy xứng đôi. “Đường tiểu thư, Hình tiên sinh, hai người đến rồi, mời đi theo tôi.” Một người cảnh sát trung niên bước tới đón họ. “Tâm trạng của bà ta bây giờ thế nào?” Đường Tư Vũ hỏi. “Tâm trạng của Khưu Lâm không ồn định, Đường tiểu thư, lát nữa khi cô vào đối chất với bà ấy, chúng tôi sẽ còng tay và chân bà ấy lại, đồng thời cử hai cảnh sát ở hiện trường.” “Nhất định phải đảm bảo an toàn cho cô ấy.” Hình Liệt Hàn ở bên thận trọng bổ sung thêm một câu. “Chắc chắn rồi, chúng tôi nhất định sẽ chú ý đến sự an toàn của Đường tiểu thư.” Kể từ ngày tách khỏi Khưu Lâm tại tòa án hôm đó, Đường Tư Vũ chưa đến gặp bà ta, nhưng việc Lưu Thắng sa lưới chắc hẳn đã giáng một đòn mạnh vào bà ta. “Con gái bà ta- Đường Y Y có đến thăm bà ta chứ?” “Hai ngày trước vừa đến, nhưng lần nào cũng khóc lóc đi ra, cảm xúc không ổn định.” Đường Tư Vũ đương nhiên hiểu, Đường Y Y từ nhỏ đã dựa vào Khưu Lâm, đã quen dựa dẫm, Khưu Lâm là cả thế giới của cô ta, một khi Khưu Lâm ngã xuống, cô ta nhất định sẽ hoang mang lo sợ, mắt bình tĩnh. Là con gái của cha, cô chỉ hy vọng Đường Y Y sau này có thể sống cuộc sống của chính mình và không bị ảnh hưởng bởi mẹ cô ta nữa. Suy cho cùng là mẹ cô ta tự làm tự chịu, cô đối với Đường Y Y nhiều nhất chỉ là có chút khó chịu, còn chưa đến mức hận. Thậm chí Đường Y Y cũng luôn không biết rằng cái chết của cha ruột lại có liên quan tới mẹ cô ta, chuyện này, Khưu Lâm hẳn đã che giấu rất kỹ. “Đường tiểu thư, xin vui lòng ký vào đây, đúng 3h chúng tôi sẽ đưa Khưu Lâm đ ến.” “Vâng ạ.” Đường Tư Vũ nói xong, liền điền và ký vào một tờ thông tin mà người cảnh sát đưa qua, thần sắc Hình Liệt Hàn ở bên có vẻ hơi căng thẳng. Giờ vẫn còn năm phút đồng hồ nữa, Hình Liệt Hàn đưa cô ngồi xuống ghế bên cạnh: “Lát nữa em định chất vấn thế nào?” “Em chưa nghĩ tới, nhưng em có rất nhiều chuyện muốn hỏi bà ấy, có lẽ lát nữa em sẽ nghĩ ra.” Lúc này Đường Tư Vũ cũng có chút bối rồi. “Thả lỏng một chút, Khưu Lâm tội chết khó thoát, chỉ cần bà ta nhận quả báo, em cũng nên bỏ chuyện này xuống.” “Vâng!” Đường Tư Vũ gật đầu, cô nên bỏ chuyện này xuống. Với Hình Liệt Hàn, buông tay có nghĩa là trái tim cô sẽ toàn tâm toàn ý quay về bên anh, không bị k1ch thích hay tổn thương bởi những người hay việc thế này. Đúng ba giờ, Khưu Lâm được dẫn vào phòng thẩm vấn từ một lối đi khác, bà lúc này đang mặc quần áo phạm nhân, vẻ mặt thất thần và ánh mắt rời rạc, tan rã, không còn vẻ hăng hái, hăm hở trước kia nữa, đến tóc cũng lộ ra màu bạc phơ, da dẻ xanh xao, vàng vọt, chớp mắt đã già đi cả chục tuổi. Cửa mở ra, hai nhân viên cảnh sát bước vào cùng Đường Tư Vũ, trong phòng quan sát bên cạnh, Hình Liệt Hàn chống tay lên mặt bàn, chăm chú quan sát tình hình sau cửa kính. Khưu Lâm ngồi yên lặng, khi thấy Đường Tư Vũ bước vào, bà lập tức phát điên lên, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt oán hận nhìn Đường Tư Vũ, nghiến răng cười lạnh: “Cô đến làm gì?” Cảnh sát hai bên lùi lại mấy bước, cho Đường Tư Vũ và Khưu Lâm cơ hội ngồi đối diện nhau, cách bàn thầm vấn, Khưu Lâm lại bị quản chế, bà ấy không thể làm Đường Tư Vũ bị thương. “Khưu Lâm, bà đã từng thấy hối hận chưa?” Đường Tư Vũ hỏi thẳng. “Hồi hận? Hối hận cái gì? Hối hận năm đó đã dụ dỗ cha cô, hại chết mẹ cô? Hay hối hận vì biển thủ công quỹ? Nói cho cô biết, tôi không hối hận.” Khưu Lâm đắc ý cười khẩy. Đường Tư Vũ cũng siết chặt nắm đấm, nghiến răng hỏi: “Tôi hỏi bà, bà có hối hận vì hại chết cha tôi không! Ông đối với bà không tệ, tại sao bà trơ mắt nhìn ông ngất, bỏ qua cơ hội cứu mạng ông?” Khưu Lâm ngớ ra, một tia hoảng sợ xẹt qua đôi mắt đỏ hoe, bà lập tức cắn răng không chịu thừa nhận: “Khi cha cô ngất, tôi không có ở đó, làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn ông ấy mất cơ hội được cứu mạng? Nực cười.” “Vậy bà dám thề với trời không? Lúc cha tôi ngất đi, bà không có ở đó sao?” Đường Tư Vũ tức giận hỏi. Khưu Lâm càng tức giận hơn, đứng lên, giơ đôi tay đang bị còng chỉ vào Đường Tư Vũ nói: “Đường Tư Vũ, cô dựa vào đâu mà bắt tôi thề? Cô biết người tôi muốn bóp ch3t nhát là cô, đáng lẽ khi cô còn nhỏ tôi nên hạ thuốc độc cho cô chết đi, tôi thật sự hói hận là đã không ra tay.” “Khưu Lâm, chú ý lời nói của cô.” Người cảnh sát bên cạnh tức giận hét lên. Khưu Lâm dường như rất sợ cảnh sát, bà lập tức rụt cổ lại, thành thật ngồi xuống ghê.