“Vâng ạ, Tô tiểu thư, ánh mắt của cô thật tốt.” Nhân viên phục vụ nhanh chóng cần thận cầm lại túi, mang sang bên cạnh gói lại, thẻ tín dụng của Tô Hi được đưa cho nhân viên phục vụ ở quầy thanh toán, nhân viên phục vụ đang giúp cô quẹt thẻ. Lúc này, bên cạnh có hai người phụ nữ trẻ tao nhã bước vào. Họ vừa bước vào cửa hàng, một người phụ nữ trong đó nói với người phụ nữ có vẻ ngoài quý phái hơn bên cạnh: “Tiểu thư, cô xem cái túi đó…” Túi vẫn được để ở một bên, hai nhân viên phục vụ đang lấy hộp đề xếp đồ. “Xin chào, xin hỏi chiếc túi này bán rồi à?” Người phụ nữ đẹp bước tới hỏi nhân viên phục vụ. “Đúng vậy, vị khách này mua rồi.” Nhân viên phục vụ chỉ Tô Hi đang đứng cạnh quầy. Người phụ nữ này lập tức đi về phía Tô Hi, trong mắt mang theo ý cười: “Vị tiểu thư này, chiếc túi này cô có thể nhường cho tôi không? Tôi đã tìm nó rất lâu rồi.” Tô Hi đang đợi nhân viên phục vụ quẹt thẻ, nghe thấy câu nói này, cô lắc đầu: “Ngại quá, chiếc túi này bản thân tôi cần dùng.” “Vị tiểu thư này, không giấu gì cô, tôi đến đây vì chiếc túi này. Tôi cảm thấy chiếc túi này không hợp với khí chất của cô. Sao không tạo một ân tình, nhường cho tôi?” Người phụ nữ cao ráo, gương mặt có nét đẹp mạnh mẽ, sắc sảo, như một viên kim cương, đẹp đến nỗi có một chút tính xâm lược. Không giống Tô Hi và Đường Tư Vũ, cũng là mỹ nữ, nhưng xinh đẹp dịu dàng, mang đến cho người ta cảm giác nhu mì, điềm đạm. Tô Hi cũng cười: “Ai nói tôi tự dùng? Tôi mua làm quà.” “Tôi có thể mua của cô với giá gấp đôi, nếu vẫn không được, gấp ba.” Người phụ nữ nhìn cô với ánh mắt kiên định. Tô Hi chợt thấy bị làm nhục, cô bình tĩnh đáp: “Cô thấy tôi giống người thiếu tiền sao?” “Này, tiểu thư nhà tôi và Herman, người thiết kế chiếc túi này, là bạn tốt của nhau. Chỉ cần tiểu thư nhà tôi gọi 1 cuộc điện thoại, Herman sẽ không bán cho cô.” Bên cạnh, người phụ nữ hiển nhiên là tùy tùng đi cùng nói đầy hung hăng. Tô Hi cùng Đường Tư Vũ nhìn nhau, thật sự là chưa thấy qua một người hung hăng càn quấy như vậy, Đường Tư Vũ lên tiếng nói: “Dù thế nào, đây là hàng lấy ra để bán, nhà thiết kế cũng không có quyền can thiệp vào chuyện khách hàng!” “Chỉ cần tiểu thư chúng tôi muốn, chiếc túi này sẽ không bán cho các người.” Người đi theo bên cạnh cô gái xinh đẹp khẽ nâng cằm, nói với vẻ kiêu căng. “Cô và Herman đã là bạn tốt của nhau, vậy không phải rất tốt sao? Cô có thể bảo cô ấy làm một chiếc khác cho cô. Dù sao, chiếc này tôi sẽ không nhường.” Ngữ khí của Tô Hi cũng mang ý châm chọc, khiêu khích, nói xong, cô quét mắt nhìn những nhân viên phục vụ đang sững sờ bên cạnh, nói với cô gái trên quầy: “Quẹt thẻ xong chưa? Tôi muốn đi rồi.” “Uh… Tô tiểu thư, thẻ của cô.” Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa thẻ cho cô, Tô Hi cầm lấy bỏ vào ví, cũng không cần nhân viên phục vụ bên cạnh đóng gói nữa, cô nhắc túi rời đi. “Hừ, tiểu thư, bây giờ cô gọi cho Herman, để anh ấy ra mặt, từ chối bán cho cô ấy.” Người phụ nữ đi cùng bên cạnh nói với người phụ nữ quý tộc đứng bên. “Thôi bỏ đi, tôi lại bảo Herman làm một cái cho tôi là được.” Nói xong, người phụ nữ vẫn quay đầu lại nhìn thấy hai người Tô Hi với vẻ rất khó chịu. Sau khi Tô Hi và Đường Tư Vũ rời đi, nhân viên phục vụ lập tức nói với người phụ nữ bên cạnh: “Vị tiểu thư này, cô không biết người vừa rồi là ai nhỉ! Cô ấy là một trong những ngôi sao nữ rất nỗi tiếng của chúng tôi, cô ấy tên là Tô Hi.” “Tô Hi?” Vẻ mặt người phụ nữ ngớ ra, lắm bẩm nói: “Là cô ta? “Hừ, hóa ra người mà Ôn Lệ Thâm muốn cưới là cô ta! Cô gái vô lễ, không có đạo đức như vậy, sao anh lại thích?” Cô gái đi cùng ở bên cười nhạt. Trên khuôn mặt người phụ nữ thoáng qua nỗi ai oán xót thương nặng nề, nhếch miệng tự giễu: “Đây là người phụ nữ mà anh ấy muốn cưới.” Nhân viên phục vụ bên cạnh nghe xong lập tức kinh ngạc, lẽ nào bọn họ biết Tô Hi? “So với tiểu thư, cô ta kém hơn không phải một chút.” Người phụ nữ bên cạnh lập tức đánh giá thấp Tô Hi xuống mức không đáng một văn tiền, khinh bỉ một tiếng: “Cũng chỉ là nghệ sĩ hạng hai, có gì mà đắc ýI “Bỏ đi, chúng ta đi thôi!” Người phụ nữ nói với cô gái đi cùng bên cạnh. Đường Tư Vũ và Tô Hi ra khỏi cửa, cũng sắp tức chết đi được, Tô Hi cắn môi nói: “Tớ chưa từng thấy người như vậy. Tớ đã trả tiền rồi mà vẫn dám uy hiếp tớ như thế. Thật như chỉ họ có tiền à2” “Hi Hi, đừng tức giận, trên đời này loại người nào cũng có, chúng ta cứ mặc kệ là được.” Đường Tư Vũ khuyên nhủ, mặc dù trong lòng cô cũng khó chịu, nhưng cô không muốn Tô Hi không vui vẻ. Tô Hi xách chiếc túi trên tay, tâm trạng mua sắm tốt đẹp ban đầu của cô đã bị phá hủy. Tô Hi lái xe, lúc này hai người nên về rồi.