Hình Chính Đình võ vào vai anh, quay đầu qua nhìn cháu nội: “Cháu cũng vậy nhé.” “Ông nội, con chắc chắn sẽ yêu mami.” Cậu nhóc kiên định nói giống cha mình. Hình Chính Đình cười rồi đi xuống dưới khán đài. Khóe mắt Đường Tư Vũ cũng đã hơi ươn ướt, nghe thấy hai người quan trọng nhất trong cuộc đời đều nói với cô câu này, trong lòng cô vô cùng kích động và cũng cảm động, cô khẽ bịt đôi môi đỏ mọng của mình lại, không phải giọt nước mắt đau thương mà là giọt nước mắt của hạnh phúc. Hình Liệt Hàn nắm chặt tay cô, đón cô lên giữa khan đài, Đường Tư Vũ một tay dắt cậu nhóc cùng lên trước mặt anh: “Từ ngày hôm nay trở đi, em và con trai đều giao cho anh đấy.” Giọng Đường Tư Vũ tràn đầy ý cười vang lên, Hình Liệt Hàn nhìn hai mẹ con cô, anh nghiêm túc gật đầu: “Được, hãy yên tâm giao cho anh.” Phù dâu cũng đều đứng bên cạnh phù rễ, Hình Nhất Nặc và Hình Nhất Phàm đối mắt nhìn nhau, nghịch ngợm chớp mắt, hôm nay Hình Nhất Phàm cũng rất đẹp trai, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã có chút khí thế giống anh hai rồi. Nhan Mộng đứng ở phía trên cùng, mà vừa hay Hàn Dương cũng đứng ở vị trí đầu tiên, chốc lát, hai người liền đứng lại cạnh nhau. Nhan Mộng cười ngước đầu lên nhìn anh, khóe miệng anh cũng khẽ giương lên, hai người đứng cạnh nhau, trông như một cặp sát vách, đặc biệt là dưới điêu nhạc kinh điển của một hôn lễ thiêng liêng như thế này, cảm giác này vô cùng mạnh mẽ. Hàn Dương không nhịn được quan sát Nhan Mộng, dưới ánh nhìn của anh, Nhan Mộng thẹn thùng cụp mắt xuống, nhưng sắc mặt lại tỏ vẻ rất thích. Ánh mắt Tô Hi nhìn cặp cặp cô dâu chú rể, đáy mắt cô hiện ra sự ngưỡng mộ, khóe mắt cô hơi ươn ướt. Liên túc trong hơn một tuần nay cô đã chứng kiến hạnh phúc của hai cặp cô dâu chú rể, nhưng bản thân cô ở đâu đó trong tâm hồn cô lại có chút xúc động. Hình Nhất Nặc vẫn còn nhỏ, cô chỉ cảm thấy hôm nay anh hai thật đẹp trai, chị dâu quá xinh đẹo, sau đó, càng quyết tâm và mong mỏi, đến bao giờ cô mới được mặc chiếc váy cưới đẹp như thế? Đang nghĩ, không biết tại sao đôi mắt to tròn của cô lại đối diện với ánh mắt của Ôn Lương Diệu, cô vốn dĩ đang nghĩ đến việc mặc áo cưới, bây giờ đột nhiên liền cảm thấy rất thẹn thùng, vội cúi mặt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn linh tỉnh. Ôn Lương Diệu khẽ cười, đáy mắt phơi phới đầy sự nuông chiều. Giọng nói của mục sư vô cùng vang vọng, chỉ nghe thấy ba tiếng “con nguyện ý” vang lên, dưới khán đài liền vang lên một tràng pháo tay giòn giã. Trên ngón áp út của Đường Tư Vũ được đeo một chiếc nhẫn duy nhất thuộc về cô, và trên ngón áp út của Hình Liệt Hàn cũng được đeo lên một chiếc hệt như vậy. “Được, bây giò, mời chú rễ hôn cô dâu.” Mục sư khế cười nói. Đường Tư Vũ có chút thẹn thùng, Hình Liệt Hàn khẽ vén khăn trùm đầu của cô lên, Đường Tư Vũ cùng ngước đầu lên, hai mắt chạm nhau, Đường Tư Vũ khẽ chớp mi, cong môi cười đón nhận nụ hôn của anh. Hôn xong, Hình Liệt Hàn cong môi cười, bá đạo tuyên bố: “Giờ em là của anh rồi.” “Chẳng phải là của anh từ lâu rồi sao?” “Anh muốn chứng minh điều này thật nhiều thật nhiều.” Hình Liệt Hàn khan giọng nói. Đường Tư Vũ cũng cạn lời, đáy mắt đầy ý cười: “Mời anh chứng minh đấy.” “Daddy, con muốn thơm manmi.” Lúc này, đôi chân thon dài của Hình Liệt Hàn bị cậu nhóc ôm lấy lắc lắc. Hình Liệt Hàn lập tức cúi người xuống ôm con trai lên, Đường Tư Vũ cũng khẽ nghiêng một bên má qua cho cậu nhóc thơm một miếng. “Được rồi, tiếp theo em sẽ ném hoa cưới nhé!” Đường Tư Vũ nói với hai người con gái ở đằng sau. Mắt Hình Nhất Nặc sáng rực lên, liền nghĩ đó là của cô, lúc này, cánh tay Ôn Lương Diệu đột nhiên chìa ra, kéo cô nhóc về bên cạnh mình. Đường Tư Vũ ném hoa cưới ra đằng sau, vốn dĩ là để ném cho Tô Thắm. Trong nháy mắt, Tô Thắm không hề ngờ tới, trong lúc cô sững sờ thì tay cô đã cầm bó hoa này rồi. Cô nhìn bó hoa, giở khóc giở cười, lúc này, cô chuyền tay đưa bó hoa để vào trong lòng Nhan Mộng: “Cho em đấy!” “Chị Thắm, hoa của chị mà!” Nhan Mộng cười.