Trong ánh mắt ông ta b ắn ra tia sát ý ngùn ngụt. Hình Nham gọi vào một số: “Tra cho tôi Hình Liệt Hàn tối qua đến hôm nay có gặp luật sư không? Tôi muốn biết tất cả hành tung của nó.” Nói xong ông ta có một loại cảm giác đè ép sắp thở không ra hơi. Ông ta có một loại cảm giác sắp xong đời. May mà lúc trước ông ta có chuẩn bị trước, đưa người nhà tới một nơi an toàn ở nước ngoài, bây giờ chỉ cần ông ta cũng biến mất thì cho dù công ty không cần nữa thì ông ta chỉ cần không phải ngồi tù, vậy tất cả vẫn còn kịp. Hình Nham nghiền răng, lúc trước ông ta còn không nỡ lấy công ty ra giao dịch với Mộ Phi, nhưng lúc này ông ta mới phát hiện, tiền đều là vật ngoài thân, giữ mạng mới quan trọng nhất. Công ty cho dù có tặng cho người ta, ông ta cũng không muốn nửa đời sau ở trong tù, càng huống hồ trong tay ông ta còn gây ra vụ án mạng của Đường Y Y, còn có tai nạn xe của Mộ Phi. Chỉ cần bắt đầu điều tra thì tuyệt đối có thể tra tới ông ta. Hình Nham có chút run rầy mà cầm điện thoại, gọi vào số trợ lý của mình: “Đặt cho tôi một vé bay đi nước H, tôi muốn chuyến sớm nhất.” “Vâng.” Trợ lý liền đáp, kiểm tra một chút: “Chuyến nhanh nhất là bảy giờ sáng ngày mai. “Không được, tìm lại cho tôi, còn có chuyến bay nào có thể tới nước H, chuyển chặng cũng được.” “Có, có một chuyến sau hai tiếng nữa, ông chủ ông muốn đặt không?” “Đặt, đặt ngay cho tôi, tôi phải đi công tác. “Vâng.” Bốn rưỡi sáng, xe của Hình Nham đi tới sân bay. Ông ta đem theo chút hành lý đơn giản bước nhanh về phía sảnh sân bay. Ông ta nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa là lên máy bay. Ông ta thầm nghĩ, chỉ cần ra nước ngoài thì ông ta có thể che giấu tung tích, cả đời này cũng không quay lại nữa. Ông ta in vé máy bay ở quầy, cầm tới cửa kiểm tra an ninh. Ông ta sửa lại cà vạt để khiến mình nhìn có vẻ giống một nhân sĩ tinh anh thành công, cho dù sau lưng ông ta đã ướt đẫm mò hôi. Đến lượt mình, Hình Nham còn không quên nở nụ cười lịch sự, đưa vé và hộ chiếu, chứng minh nhân dân cho nhân viên soát vé. Chỉ thấy người phụ nữ trung niên đó mặt không cảm xúc mà nhìn ông ta. Sau khi xác định một lần nữa, đưa đồ trả lại cho ông ta: “Xin lỗi tiên sinh, ông đã bị hạn chế xuất cảnh.” Trong đầu ông ta ầm một cái, giả vờ bình tĩnh mà nói: “Cô có phải đã nhầm lẫn gì rồi không? Tôi sao có thể bị hạn chế xuất cảnh? Gô biết tôi là ai không? Tôi là chủ một tập đoàn có công ty đã lên sàn, cô kiểm tra lại cho tôi.” “Tiên sinh, tôi nhận được mệnh lệnh của cơ quan công an, ông quả thực bị hạn chế xuất cảnh, mời ông tránh ra một chút!” Nói xong, nhân viên kiểm vé trung niên bảo người kế tiếp tới, một người đàn ông liền bước nhanh lên trước. Sắc mặt Hình Nham xám xịt mà đứng ở một bên, nhìn người đàn ông đó làm xong thủ tục rời đi, ông ta chưa bao giờ hâm mộ một người bình thường như vậy. Ông ta biết, ngoài Hình Liệt Hàn ra thì không có người thứ hai dám hạn chế ông ta xuất cảnh cả. Đáng chết, hành động của Hình Liệt Hàn lại nhanh hơn ông ta. Thì ra lúc trước Hình Liệt Hàn bảo luật sư liên lạc với sở công an, dùng vụ án của Đường Y Y tạm thời hạn chế người từng là ba dượng của của cô ta xuất cảnh, cũng may mà hắn ra tay nhanh, nếu không thì Hình Nham thật sự đã cao chạy xa bay rồi. Hình Nham u ám mặt mày mà ngồi vào lại xe. Ông ta hung dữ gõ bàn phím, mắng mỏ: “Hình Liệt Hàn, cái tên thối tha, mày sẽ hối hận, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá.” Tin tức Hình Nham xuất cảnh liền được thông báo tới sở công an. Sở công an cũng vô cùng xem trọng, càng nhận định cái chết của Đường Y Y có liên quan tới Hình Nham, nếu không thì ông ta cũng sẽ không nửa đêm đột nhiên xuất cảnh. Sáng sớm nhận được tin tức của luật sư, tư liệu vụ án của ông ta đã viết xong rồi, đã nộp lên cho tòa án, đồng thời cơ quan công an lập hồ sơ, đã giao nộp chứng cứ trong tay. Do chứng cứ xác thực, cộng thêm tính chất nghiêm trọng của sự việc, cơ quan công an đã lập tức tiền hành điều tra, đồng thời cũng xác định thủ phạm là Hình Nham. Tối qua Hình Nham đi về lại từ sân bay, ông ta không dám về nhà, cũng không dám đi khách sạn, chỉ có thể tạm thời ở nhờ trong nhà của trợ lý. Ông ta còn tưởng như vậy thì có thể trốn được một trận. Nhưng ông ta lăn lộn trên thương trường lâu như vậy rồi, là người luôn được người ta ngước nhìn mà lại quên mất hiệu suất làm việc của nhân viên cảnh sát. Mười giờ trưa, Hình Nham ở trong nhà trợ lý, bị hai cảnh sát bắt đi. Lúc này sắc mặt ông ta mới hoàn toàn trắng bệch. Ông ta biết chuyện này không thể lật mình nổi nữa. Ngồi trong xe cảnh sát, ánh mắt ông ta nhìn về dòng người đi lại bên ngoài, nhìn dáng vẻ của những nhân viên văn phòng bình thường cười nói. Ông ta cuối cùng cũng hiểu ra, không thể phạm pháp, nếu không sẽ không có ngày mai. Hình Nham bị nhốt lại, chờ đợi ông ta sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật, mà trên người ông ta gánh vác một mạng người là Đường Y Y, còn có vụ tai nạn xe nghiêm trọng của Mộ Phi cùng với tội xâm phạm khiến người ta căm phẫn đó. Công ty của ông ta đứng trên bờ vực nguy hiểm. Đương nhiên vào lúc này Hình Liệt Hàn thầm ra tay, phù sa không để chảy đồng ngoài. Hình Nham tự làm tự chịu nhưng công ty của ông ta cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài. Đặc biệt là đã có nhiều công ty nước ngoài nhắm vào công ty của ông ta. Hình Liệt Hàn chỉ có thể ra tay trước để được lợi. Đường Tư Vũ vẫn đang đợi thời gian phán quyết đối với việc khởi tố Hình Nham. Cảnh sát cũng đang thu hoạch càng nhiều tiến triển. Bao gồm vụ án nhảy lầu của Đường Y Y cùng với vụ tai nạn xe của Mộ Phi, những cái này Hình Nham tạm thời còn không định khai báo, công an chỉ có thể tìm những bằng chứng khác đặt trước mặt ông ta, ép ông ta thừa nhận tất cả tội ác.