Tô Hi ở phía trước gọi anh. Bước chân của Ôn Lệ Thâm vô cùng trầm ổn mà đuổi theo cô, lúc nên đỡ cô thì đỡ, lúc nên đầy cô thì đây. Tô Hi dùng toàn bộ sức mạnh của toàn thân để chỉnh phục ngọn núi này. Khuôn mặt cô trăng ngần đỏ bừng, không hề xinh tươi, chỉ bôi một lớp kem chống nắng, để mặt mộc, Ôn Lệ Thâm yêu cô nhất điểm này. Chân thực, tự nhiên, khiến anh say mê. “Phù…” Tô Hi rõ ràng rất mệt, nhưng cô căn răng, không than mệt. Sắc mặt của Ôn Lệ Thâm bình thường đứng bên cạnh cô, đút nước cho cô. Tô Hi uống một ngụm bị sặc, anh liền khẽ võ lên lưng cô: “Uống chậm chút.” Cô nghỉ một chút, nhìn dáng vẻ đẹp trai của anh vẫn thoải mái, cô có chút không phục: “Không công bằng, đã trèo xa như vậy rồi mà sao anh không mệt chút nào vậy? Cả người em đều là mồ hôi.” “Anh thường ngày có luyện tập, nên năng lượng cơ bắp khá tốt.” Ôn Lệ Thâm an ủi cô. “Vậy sau này em cũng phải cùng anh tập luyện…” Nói xong Tô Hi có chút khá đắc ý: “Đợi em leo xong ngọn núi này, em chắc chắn có thể gầy rồi, ít nhất hai ký rưỡi.” Nhìn vẻ mặt này của cô, suy nghĩ trong lòng anh là, đợi trèo xong ngọn núi này, anh bắt buộc phải đưa cô đi ăn một bữa đã đời, sau đó mập lên một cân, vì cô không cần gầy nữa. Tô Hi đối với việc mình muốn gầy này cô cũng rõ ràng, cô chính là muốn gầy. Gần đây không biết có phải là ăn tốt hay là sự thoải mái sau khi kết hôn mà hình như cô mập rồi. Một câu nói cô sợ nhất chính là mập một cái sẽ hủy hoại tất cả. Mà sau này cô còn phải nhận phim, còn phải đứng trước máy quay, cô không thể trở thành người có chủ đề bàn luận nhiều nhất trong giới truyền thông. “Cố lên, chúng ta tiếp tục đi.” Tô Hi nói xong thì liền leo lên trước. Phía sau, Ôn Lệ Thâm mắt để lộ tia cười mà leo theo, leo khoảng một trăm mét thì lại nghỉ ngơi mấy phút, cứ như vậy Tô Hi đúng là có quyết tâm, leo hơn ba tiếng liền leo được gần một nghìn năm trăm mét. Mà đỉnh núi cũng chỉ hai nghìn mét, những đồng đội kia sớm đã ở bên trên đợi họ rồi. Cô có chút hỗn hển, chống gối mà nhìn đoạn đường phía trước, quay đầu thấy khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lệ Thâm cũng có chút mồ hôi mỏng, mái tóc đen như mực tôn lên khuôn mặt trắng tinh anh tuần của hắn, thật sự có một loại kinh diễm của tuyệt thế mỹ nam. Cô nhìn anh mà ngây ngốc mấy giây, đáy lòng dâng lên một cỗ hư vinh. Đây chính là chồng cô đấy. “Đẹp không?” Ôn Lệ Thâm cười nheo mắt hỏi. “Đẹp.” Tô Hi ngây ngốc mà trả lời anh. Nói xong cô cầm tờ giấy ướt trong tay lên, nâng một bên mặt anh lên, cô cùng dịu dàng mà lau mồ hôi giúp anh. Tim của Ôn Lệ Thâm liền mềm nhữn, lòng bàn tay dịu dàng đó hơi nâng cằm anh lên, dáng vẻ chăm chú của cô dưới ánh mặt trời, mỗi tấc da của ngũ quan đều hiện lên sắc nét. Anh không kìm được mà dừng lại trên bờ môi đỏ hơi động đậy của cô, lúc cô sắp buông tay ra anh liền ôm lấy cổ cô, giữ ở trong lòng mà hôn mấy giây. Khuôn mặt xinh đẹp của cô càng đỏ hơn. Ở trong rừng cây xanh um thế này tất cả đều trở nên khác lạ, ngay cả một nụ hôn đều mang sự k1ch thích không giống. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, cô vốn đứng cáo hơn một chút, lúc này cuối cùng ngang tầm mắt với anh. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, cô lớn mật mà đưa đôi môi đỏ qua, hôn lên một bên mặt anh. Ôn Lệ Thâm nheo mắt, thấp giọng kháng nghị: “Không đủ, thêm nữa.” Tô Hi chỉ đành hôn thêm một cái lên má bên kia của anh, có loại đắc ý như mèo trộm mỡ. Nhưng anh lại cảm thấy như vậy vẫn không đủ, chỉ đành đỡ lấy đầu cô, dùng cách của anh mà tước đoạt một phen. Lúc đến được đỉnh núi thì vừa lúc có thể tận hưởng bữa trưa. Tô Hi cũng hiếm có mà theo kịp cả đội, tâm trạng vô cùng tốt, đương nhiên còn có chuyện thú vị xảy ra giữa chừng. Phong cảnh trên núi đặc biệt, ngồi ở đây ăn trưa lại có một loại cảm xúc khác lạ. Tô Hi rất thích thái độ cuộc sống lạc quan tích cực thế này.