Anh chỉ giảng lại mỗi câu một lần, cảm thấy cô nhóc này tối nay rất không tập trung. Cuối cùng giảng xong đề, thời gian trong nước đã là mười một rưỡi tối rồi, Ôn Lương Diệu nói với cô: “Ngày mai gặp, anh đi ngủ trước đây.” Nói xong anh liền tắt máy. Hình Nhất Nặc nén một câu trong tim, cuối cùng không nói ra: “Thì ra anh có người mình thích rồi à!” Trong nước, Ôn Lương Diệu nằm trên giường, nhưng nhát thời không buồn ngủ, trong đầu xẹt qua những thứ rõ ràng mà lại không dám chạm sâu vào. Anh khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, ngăn mình đừng nghĩ tới một số chuyện. Buổi tối. Vạn vật im lặng, hòn đảo nhỏ biến thành một hòn ngọc sáng yên tĩnh, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi cùng với ánh sao trên trời. Trong phòng ngủ chính hướng đông của căn biệt thự, Đường Tư Vũ vừa đi ra từ phòng tắm, mái tóc dài còn ướt, mặc bộ đồ ngủ màu đỏ rượu, mái tóc dài rõ ràng còn chưa chải, có chút rối mà xõa xuống sau lưng. Người đàn ông sớm đã tắm xong đang ngồi trê sô pha, ánh mắt sâu xa mà nhìn cô, trong ánh mắt ngưng tụ một tia sắc tối, nhìn Đường Tư Vũ ngồi trước bàn trang điểm, chuẩn bị sấy tóc. Hắn liền đứng dậy đi qua, vươn tay cầm lấy cái lược trong tay cô, dịu dàng mà chải mái tóc ướt giúp cô. Đường Tư Vũ nheo mắt, thoải mái mà dựa vào người hắn, cười mà cảm thán: “Có chồng quả nhiên hạnh phúc.” Hình Liệt Hàn cúi người, nói bên tai cô: “Vậy sao? Chút nữa khiến em càng hạnh phúc hơn.” Đường Tư Vũ hơi trừng hắn qua gương: “Trong đầu anh trừ cái này ra có thể nghĩ cái khác chút được không?” “Không thể, chỉ nghĩ về em.” Hắn vô cùng cố chấp mà nói. Cô bó tay mà nhìn hắn, sau đó nhớ tới suy nghĩ lúc chiều. Cô nghiêm túc hỏi hắn: “Anh nói, chúng ta có nên suy nghĩ về chuyện sinh bé thứ hai không?” “Em muốn sinh thêm một đứa sao?” Hắn cũng nghiêm túc nhìn cô trong gương. “Em đang suy nghĩ.” Trong ánh mắt hắn nhấp nháy tia lo lắng, nói thật hắn từng nghĩ sinh thêm một đứa nhưng hắn sẽ không ép cô, dù sao sinh con vất vả thế nào hắn chưa trải qua nhưng cũng có cảm xúc. Nếu cô không muốn sinh nữa thì hắn cũng sẽ không ép buộc. “Em còn trẻ, thời gian này em đã trải qua quá nhiều việc, nếu thật sự muốn thì cũng phải để em nghỉ ngơi cho tốt một thời gian lại nói.” Cô thấy hắn nói cũng đúng, gần đây cô xảy ra quá nhiều việc, quả thực cơ thể không được như lúc trước, thường thấy mệt mỏi, xem ra phải luyện tập sức khỏe nhiều hơn chút. “Được thôi! Qua thời gian nữa lại nói.” Cô thoải mái mà hơi ngửa đầu, hắn đang sấy tóc, vô cùng dịu dàng mà sấy tóc cho cô. Sấy khô mái tóc dài, giống như tơ tằm mà xõa lên vai. Ánh mắt hắn liền nóng bỏng, khẽ ngửi tóc cô, vuốt ra, dịu dàng mà hôn l3n cần cổ trắng nõn thon thả của cô. Đường Tư Vũ cười mà đầy hắn ra, nhưng lại không đẩy được, lại cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, trực tiếp được hắn ôm lên. “HA “Chúng ta nghiên cứu kỹ chuyện sinh con một chút, nửa năm sau liền có kinh nghiệm rồi.” Hắn cười trầm thấp mà tìm cớ. Trong nước. Sáng sớm, Tô Hi tự mình lái xe ra ngoài, hẹn Amnie và trợ lý lúc trước của cô, cô cũng đưa quà cho họ. Trong nhà hàng nhìn Tô Hi được tình yêu chăm bẫm mà càng lúc càng xinh đẹp thướt tha, Annie thầm nghĩ, Tô Hi bây giờ thì thật sự những tác phẩm lớn hạng A gì đó cũng không thành vấn đề, tuyệt đối có thể diễn, chỉ tiếc bây giờ cô làm gì dám giới thiệu cho cô ấy kịch bản gì chứ. Phải biết trong tay cô có một đống tài nguyên chế tác điện ảnh trong ngoài nước, chỉ cần cô ấy muốn nhận phim thì phim gì cũng không thành ván đè. Nhưng chỉ có một ván đề là cái ông chồng yêu chiều cô ấy như tính mạng sẽ đồng ý sao? Tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu nhỉ?