Cô lắc đầu bị dọa đến nước mắt lưng tròng. “Nhà cô còn ai không?” “Tôi… tôi là cô nhỉ.” Cô nói xong mặt buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi lớn lên ở cô nhi viện, tôi sợ người đàn ông đó sẽ đến cô nhỉ viện tìm tôi, tôi sợ ông ta sẽ làm liên lụy những người khác.” Lông mày kiếm của Mộ Phi nhíu lại, anh nói với quản lý khách sạn bên cạnh: “Đừng tiết lộ địa chỉ của cô gái này cho bất kỳ ai, nếu không, tôi sẽ tìm các người tính số.” “Vâng, tôi biết rồi ạ, tôi tuyệt đối không dám tiết lộ.” Quản lý cũng bị dọa sợ, không ngờ rằng làm hài lòng một khách hàng, anh ta lại chọc tức phải một người khó động vào hơn. “Giải quyết tiền lương cho cô ấy, từ nay cô ấy sẽ không làm việc ở đây nữa.” Mộ Phi tiếp tục lên tiếng. Quản lý ngược lại còn ước cô không đến đây làm nữa, mau thúc giục nhân viên đi lấy tiền lương, tiền lương 500 tệ một ngày của cô gái đã được giải quyết ngay tại chỗ. Người quản lý nói với cô gái: “Thư Thuần đây là tiền lương của cô, sau này đừng đến đây làm nữa.” “Cảm ơn quản lý.” Cô gái cầm lấy 500 tệ tiền lương, nắm chặt trong lòng bàn tay như thể số tiền này rất quan trọng đối với cô. “Tại sao cô lại đến đây làm việc?” Mộ Phi hỏi, thấy cô đàn piano không tệ nhưng không có khả năng chơi nhiều tiết mục, có vẻ như cô không được đào tạo bài bản. “Tôi rất cần tiền.” Cô gái cắn môi đáp. “Cô cần nhiều tiền như vậy làm gì?” Mộ Phi ở trong viện lâu ngày rất hiếm khi cùng người khác nói chuyện phiếm phần lớn thời gian anh đều chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình. Hôm nay anh lại nói tương đối nhiều. “Viện trưởng của chúng tôi mắc bệnh ung thư nên cần rất nhiều tiền để trị liệu.” Cô gái nói đặng ánh mắt cảm kích hướng về phía Mộ Phi: “Cảm ơn tiên sinh đã cứu tôi, nếu có cơ hội tôi nhát định sẽ báo đáp.” “Bỏ đi, cô có thê đi rồi.” Mộ Phi nói với cô gái. Thư Thuần vội vàng đứng dậy như mông đang bị lửa thiêu đốt: “Thật xin lỗi đã làm phiền anh, tôi xin phép đi trước.” Sau khi Thư Thuần rời khỏi, Mộ Phi cũng mắt khẩu vị ăn uống nên nói với vệ sĩ: “Về thôi!” Mộ Phi lên xe, vừa đi đến một con đường liền nhìn thấy Thư Thuần đang đi trên phó, một chiếc taxi chạy tới, như muốn hỏi cô có muốn đi nhờ không, Thư Thuần kiên định lắc đầu. Mộ Phi không khỏi có chút buồn cười, chẳng lẽ cô định cuốc bộ về sao? Từ nhỏ anh cũng đã sống trong tháp vàng. Nếu không lo cơm ăn, áo mặc, mưu sinh thì khó có thể đánh giá được hoàn cảnh hiện tại của cô gái này. Mộ Phi suy nghĩ một lát rồi nói với tài xế: “Đón cô ấy.” Tài xế lập tức nghe lệnh chạy xe đến trước mặt Thư Thuần. Thư Thuần nhìn thấy chiếc xe to lớn màu đen thì hoảng hốt nghĩ rằng là xe của bọn bắt cóc. Đúng lúc này, cửa kính xe hạ xuống gương mặt của Mộ Phi hiện ra, anh nhìn cô rồi nói: “Lên xe đi, tôi tiễn cô về nhà.” “Không cần… cảm ơn.” Thư Thuần đỏ mặt khoát tay, người đàn ông này hôm nay đã giúp cô một lần rồi cô không thể lại nhận lần giúp đỡ thứ hai này nữa. “Sao vậy? Gô sợ tôi là kẻ xấu sao?” Mộ Phi liếc mắt, có tâm giúp đỡ mà bị cự tuyệt nên cảm thấy thực sự khó chịu. “Không phải! Tôi chỉ là… không muốn làm phiền anh thôi.” Thư Thuần nháy mắt có chút khẩn trương nói. “Cô đang cần một công việc kiếm tiền phải không?” “Đúng, chỉ cần là một công việc có thể kiếm ra tiền cái gì tôi cũng sẽ làm.” Thư Thuần lập tức kinh ngạc, nghĩ thầm, liệu mình có thể kiếm được một công việc tốt hơn không?