Anh ứng trước cho cô nửa năm tiền lương, còn giới thiệu một bệnh viện đề viện trưởng của cô làm xong một cuộc phẫu thuật quan trọng. Nội tâm Thư Thuần vô cùng cảm kích. Đối với cô mà nói, Mộ Phi chính là ân nhân cứu mạng của cô. Viện trưởng ở trong lòng cô giống như cha mẹ. Mộ Phi là đang giúp người nhà của cô. Thư Thuần đếm xong thuốc cho Mộ Phi, đặt ở một bên, bưng cốc nước âm đ ến bên cạnh anh: “Mộ tiên sinh, anh nên uống thuốc rồi.” Lúc trước Mộ Phi thật sự rất kháng cự việc uống thuốc, vì thuốc dù chữa trị vết thương cho anh, nhưng là một người đàn ông, ngày nào cũng phải dựa dẫm vào thuốc khiến anh vô cùng sầu não. Nhìn Không Rõ Nhưng sau khi Thư Thuần tới, mỗi lần uống thuốc, Mộ Phi không kháng cự như vậy nữa. Mộ Phi cầm lấy thuốc trên giấy, cho hết vào miệng, uống một ngụm nước ấm nuốt xuống. Thư Thuần đau lòng mà nhìn anh uống hết thuốc, cái chau mày đau đớn đó. “Anh có muốn ăn chút hoa quả không? Tôi gọt cho anh.” Thư Thuần hỏi. “Không cần, tôi muốn đọc sách một lát.” Mộ Phi lắc đầu. “Vẫn là cuốn hôm qua sao? Bây giờ tôi đi lấy cho anh.” Thư Thuần gần như lập tức chấp hành mọi yêu cầu của anh, hơn nữa cũng nhớ rõ sở thích của anh. Mộ Phi gật đầu. Thư Thuần đứng dậy đi đến bên giá sách nhỏ bên cạnh, vô cùng chính xác mà tút một cuốn sách về tài chính đưa cho anh. Mộ Phi mở sách ra, Thư Thuần liền thu dọn ly nước ở trên bàn đi vào phòng trà quả bên cạnh. Sau khi rửa xong, cô đỉ ra, nhìn dáng vẻ yên lặng xem sách của Mộ Phi, cô bước nhẹ về phía cửa. Sau lưng đột nhiên một giọng nói trầm thấp gọi cô lại: “Đợi chút.” “Mộ tiên sinh, anh còn có chuyện gì sao?” Thư Thuần liền quay đầu, đợi mệnh lệnh của anh. Mộ Phi không nhìn cô mà vẫn nhìn sách, hỏi: “Cô có thể ở lại với tôi chút nữa không?” Thư Thuần hơi ngắn ra, cô khẽ gật đầu: “Đương nhiên có thể rồi!” Thư Thuần có chút ngại ngùng mà hỏi: “Tôi có thể mượn anh một cuốn sách để đọc không?” “Cứ lấy đi.” Mộ Phi nâng mắt nhìn cô. Thư Thuần đến bên giá sách tìm một cuốn mà cô khá hứng thú. Cô ngồi cách anh có chút xa, chỉ sợ làm phiền anh. Trái tim của Mộ Phi đột nhiên có chút phiền muộn. Anh lên tiếng: “Ngồi qua đây chút.” Thư Thuần hơi xấu hổ. Cô đứng dậy ngồi cách anh khoảng cỡ một người. Mộ Phi liếc sách cô đọc một cái, là một cuốn tiểu thuyết tình yêu phương Tây. Thư Thuần vừa vào đây, sáu giờ sáng thức dậy, liên tiếp mấy ngày cô chăm sóc Mộ Phi hơn mười hai tiếng nên thức tới giờ này, lúc rảnh rỗi thì cô rất buồn ngủ. Mới qua được mười phút, cô vừa đọc tiểu thuyết liền cảm thấy mí mắt đánh nhau. Cô cố nén lại cơn buồn ngủ, tiếp tục đọc. Nhưng có lúc buồn ngủ tới cực điểm thì không phân biệt rõ được là hiện thực hay là mơ. Thư Thuần dựa vào sô pha, sách trên tay trượt một cái liền trượt lên đầu gối của cô. Mà đầu cô dựa vào sô pha lắc một cái, không chú ý liền gục lên vai Mộ Phi. Mộ Phi chú ý tới, anh vươn tay ra đỡ một cái, đầu của Thư Thuần liền dựa lên vai anh. Mộ Phi từ năm năm trước Đường Tư Vũ rời đi, anh và Đường Y Y duy trì mối quan hệ yêu đương có chừng mực. Đến lúc này bên cạnh anh chưa có người phụ nữ nào khác. Anh đã quên đã bao lâu vai mình không có cô gái nào khác dựa vào. Loại cảm giác dao động này đã trở nên lạ lãm. Nhưng vẫn khiến anh sinh ra một loại d*c vọng muốn bảo vệ. Anh khẽ dịch mình qua, dựa gần Thư Thuần hơn chút. Thư Thuần cũng dựa vào càng thoải mái hơn. Cô ngủ giống như một đứa trẻ vậy. Cô không giống Đường Tư Vũ, xinh đẹp dịu dàng sạch sẽ. Tuổi cô nhỏ hơn chút, trên người vẫn còn lưu lại một loại cảm giác chưa trải đời, ngũ quan không tinh tế như Đường Tư Vũ nhưng lại ưa nhìn thoải mái, có một kiểu thanh tú của con gái nhà lành.