Hình Nhất Nặc van nài hỏi. “Có thời gian anh sẽ đi thăm em.” Ôn Lương Diệu không cho cô quá nhiều kỳ vọng. Hình Nhất Nặc có chút thất vọng mà nhìn anh trên màn hình: “Anh nhất định phải tới thăm em.” “Tại sao nhất định phải? Có lý do gì sao?” Âm thanh của anh khàn đi mấy phần, ở trong căn phòng yên lặng, đặc biệt êm tai. Hình Nhất Nặc cách màn hình cũng có thể cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn mình. Cô đỏ mặt, vùi mặt vào hai bàn tay: “Không có tại sao, chỉ là muốn anh tới thăm em.” “Được, anh sẽ đi thăm em, anh đảm bảo.” Ôn Lương Diệu đồng ý với cô. “Sau nghỉ hè em sẽ đi, kì nghỉ hè này anh có thể cùng em đi tới một nơi không?” “Nơi nào?” “Đi đoàn phim xem thử. Em muốn xem phim trường thật sự. Em muốn xem thử đạo diễn quay phim như thế nào.” “Vừa hay anh nghe nói phim mới của chị dâu anh cuối tháng này mở máy. Lúc nghỉ hè, em vừa hay có thể kịp dịp quay phim mới của chị ấy, đến lúc đó anh sẽ đưa em đi xem.” “Phim của chị dâu Tô Hi sao? Được đấy được đấy! Nhất định phải đưa em đi, em nhất định phải đi.” Hình Nhất Nặc vui sắp điên rồi. “Lúc em nghĩ những thứ này, vẫn nên chuẩn bị kì thi đi! Thi được thành tích tốt cũng không uồng anh nỗ lực dạy kèm cho „ em. “Vâng! Em nhất định sẽ cố gắng, ông cụ Ôn.” Hình Nhất Nặc nghiêng đầu, đắc ý mà cười với anh. “Nhất Nặc.” “Vâng?” Hình Nhất Nặc tưởng anh muốn nói chuyện bí mật gì, khuôn mặt nhỏ sáp gần lại. Trên màn hình điện thoại của Ôn Lương Diệu, đều là ngũ quan xinh đẹp thanh thuần của cô. Ánh mắt anh hơi thu lại, khẽ than một tiếng: “Cố lên!” Hình Nhất Nặc liền lùi lại một bước, có chút thất vọng: “Em còn tưởng anh muốn nói anh thích em nữa cơ!” Ôn Lương Diệu không kìm được mà cong môi cười: “Cô nhóc, nghĩ bậy bạ gì thế!” “Vậy em nói vậy! Em thích anh. Vậy nhé, bye bye.” Nói xong cô hận không thể ghép hai tay lại, xấu hổ mà tắt cuộc gọi, ôm lấy khuôn mặt nhỏ, có chút hối hận. Anh ấy có nghe rõ không chứ? Cô có phải nói nhanh rồi không? Nhưng cô không hề biết đầu bên kia điện thoại, khuôn mặt anh tuấn dịu dàng của Ôn Lương Diệu xẹt qua ý cười, còn có chút thất thần. Hình Nhất Nặc rất sầu não mà phát hiện, tối qua đã tỏ tinh rồi. Nhưng ngày mai còn phải lên tiết của Ôn Lương Diệu nữal Nhất thời mặt đỏ bừng. Cô muốn lập tức mắt trí nhớ, giả vờ như chưa từng nói câu này với anh. Ngày thứ hai, Hình Nhất Nặc tưởng mình giả vò rất tốt, nhưng người đàn ông nào đó giả vờ càng tốt hơn, căn bản làm như không nghe thấy, nếu không sao anh không hồi âm gì chứ? Trong tiết học, còn gọi cô lên giải đề. Hình Nhát Nặc may mà giải được. Sau khi làm xong, quay đầu nhìn người đàn ông nào đó một cái, anh đang cúi đầu nhìn sách giáo khoa của anh. Hình Nhất Nặc lại nghi ngờ tối qua nhất định đã nói nhanh rồi. Anh không nghe thấy. Được rồi! Không nghe thấy thì không nghe thấy vậy! Cô cũng xem như chưa nghe thấy. Một tuần sau, tới kì nghỉ hè. Giống như bầu không khí cả thành phố đều náo nhiệt hẳn lên. Hình Nhất Nặc vừa về nhà liền ôm lấy mẹ mà vô cùng đắc ý: “Nghỉ hè rồi nghỉ hè lÒi Chỉ thiếu điều nhảy lên. Cậu nhóc cũng nghỉ hè rồi. Tiếp theo cả kì nghỉ liền có thể chơi cho thoải mái rồi. Tô Hi gần đây cũng bận một chuyện, đó chính là phim mới của cô bắm máy rồi. Diễn viên tham gia lần này cũng đều nhanh chóng vào vị trí. Uy tín của Tô Hi cũng vô cùng mạnh. Đương nhiên người đàn ông phía sau cô đó mới là mạnh nhát. Tô Hi dù đã gả cho một ông chồng tốt, nhưng cô không muốn ôm lấy chồng mà sống nửa đời còn lại. Cô vẫn luôn khá độc lập. Cô hy vọng trong cuộc sống hôn nhân sắp tới anh rất ưu tú, mà cô cũng không tệ. Chuyện chỉ ở nhà phụ trách ăn vận xinh đẹp, cô không làm được.