Ngay cả người đàn ông nơi không xa tim cũng gợn sóng. Nhưng lúc nhìn thấy Trình Hạo từ bên cạnh bay lên ôm lấy eo của Tô Hi, quay tròn trên không mà đáp xuống, hai người đối mắt nhau. Sắc mặt người đàn ông nào đó liền đen lại. Mùi dám chua đã khiến không khí ở đây nhuốm mùi chua rồi. Cảnh quay này một lần qua. Tô Hi tiếp theo đi dặm phấn. Cô ngồi trong xe hóa trang, lúc này ngoài cửa sổ xe có một người đàn ông đi tới. Cô quay qua thì nhìn thấy chồng mình đang đứng ngoài cửa số. “Quay thế nào?” Tô Hi hỏi. Ôn Lệ Thâm dù rất ghen nhưng may mà chỉ là một cái ôm. Cái này đối với diễn viên mà nói thì không tính là gì cả. “Rất tốt.” Ôn Lệ Thâm khen một câu: “Anh đi nói chuyện với đạo diễn chút.” Tô Hi gật đầu. Lúc anh đi về phía đạo diễn, đạo diễn đang dạy hai diễn viên diễn cảnh tiếp theo, vừa nhìn thấy anh, liền tỏ vẻ cung kính, người bên cạnh cũng đều không dám thở mạnh. Trình Hạo ở bên cạnh cũng đang xem kịch bản. Đột ngột nhìn thấy đạo diễn bên cạnh bắn mắt qua, cậu ta liền cảm thấy áp lực không nhỏ. Tô Hi dặm phấn xong, mấy cảnh tiếp theo là cảnh thoại đôi. Ôn Lệ Thâm trở lại xe đợi. Trong đó có một cô gái đưa mấy chai nước lọc qua, cô ta đang phát nước, nhưng lúc cô ta đưa nước tới bên cạnh Ôn Lệ Thâm thì vệ sĩ bên cạnh khua tay từ chối: “Không cần.” Cô gái đó nhìn người đàn ông nghỉ ngơi trong xe một cái, tim của cô ta cũng sắp bị câu dẫn đi rồi. Đẹp trai quái Ngày quay đầu tiên, Tô Hi treo mình trên dây cáp, rất mệt, ngồi trong phòng, cô vừa xoa bóp vai, vừa thở dài: “Già rồi già rồi, xương cốt của em già rồi.” Đang xoa bóp vai thì một bàn tay ấm đặt lên, thay cô mà dịu dàng xoa bóp. Tô Hi thoải mái mà nhắm mắt lại, sau lưng truyền tới tiếng cười thấp: “Em già đâu chứ?” Tô Hi liền ai oán một phen, nhắm mắt, hỏi: “Nếu em già rồi thì làm sao? Anh còn thích em không?” “Em già rồi, anh sẽ càng già hơn em, em đừng chê anh là được.” Động tác tay của anh dùng lực đạo rất chuẩn. Cô cười cong mày: “Đương nhiên sẽ không, đàn ông các anh càng già càng có mị lực.” “Vậy chúng ta cũng từ từ già đi.” “Được.” Cô gật đầu, đáp rất nghiêm túc. Ôn Lệ Thâm bóp xong vai thì tay liền trượt xuống xoa bóp eo cô. Hôm nay cô rất mệt, cô liền cầu khẩn mà nhìn anh: “Hôm nay đừng nữa.” Tưởng anh muốn làm gì chứ? “Xoa bóp eo cho em, không muốn em.” Ôn Lệ Thâm tất nhiên thương xót vợ rồi. Cho dù hôm nay cô vô cùng đẹp, khiến anh rất muốn đè lên, nhưng vẫn nhịn xuống. Tô Hi lúc này mới yên tâm giao cho anh, để anh xoa bóp, chỉ là bóp mãi cô liền cảm thấy cơ thể trở nên kích động. “Thoải mái không?” “Ừ, thoải mái.” Ôn Lệ Thâm nhìn cơ hội mà hôn lên môi cô một cái: “Hôm nay em rất đẹp.” “Vậy cũng là anh viết kịch bản hay.” “Sau này kịch bản của em đều do anh viết được không?” “Đó là vinh hạnh của em.” Cô ôm lây cổ anh. Hô hấp của anh hơi nặng: “Đừng mê hoặc anh! Anh sợ anh sẽ không nhịn nồi.” Tô Hi cười hì hì một cái: “Ngoài việc không được hôn lên cổ em thì chỗ nào cũng được.” Lúc này ánh mắt của anh sáng đến đáng sợ. Anh cười mà tì lên trán cô: “Đây là em nói đấy.” “Em nói.” “Không được nuốt lời.” “Bây giờ em hối hận rồi, xem như em chưa nói được không?”