“Anh Ôn, anh cũng tới rồi à.” Từ Dương chào hỏi. Ôn Lương Diệu mỉm cười lên tiếng: “Ừm, tôi qua xem chút.” Hình Nhất Nặc đứng cách đó không xa, đúng lúc cô quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ sau khi hóa trang của Từ Dương, vẻ đẹp đó ngay cả cô cũng phải thán phục. Cô sửng sốt, đối mặt với một Từ Dương xinh đẹp như vậy, Ôn Lương Diệu nhất định sẽ bị thu hút đi! Hình Nhất Nặc cắn môi, lúc này đây cô thật sự rất muốn đi quấy rối bọn họ thế nhưng cô lại nhịn xuống không đi nữa, cô xoay người đi qua bên kia. Ánh mắt của Ôn Lương Diệu vẫn luôn chú ý đến Hình Nhất Nặc thế nhưng đợi đến khi anh quay lại nhìn thì cô đã không còn ở đó nữa, anh lập tức kinh hãi lập tức ngước mắt tìm kiếm. “Anh Ôn, anh đang tìm người sao?” “Phải, xin lỗi tôi không tiếp được.” Ôn Lương Diệu nói xong liền chạy ra ngoài, thấy Hình Nhất Nặc đang đi về phía nhóm diễn viên quần chúng, có một người đàn ông nhìn thấy cô ánh mắt liền trở nên sáng ngời. “Em gái, trước đây chưa từng thấy em, em đến lúc nào vậy? Có thể cho anh xin phương thức liên lạc không?” Lá gan của tên này vô cùng to, lại còn xin phương thức liên lạc nữa chứ. Hình Nhất Nặc lập tức bị dọa cho hoảng sợ, đằng sau vang lên một giọng nam trầm thấp thay cô từ chối: “Không có phương thức liên lạc.” Hình Nhất Nặc quay đầu, cổ tay liền bị nắm chặt, cả người cũng bị Ôn Lương Diệu kéo đi. Kéo đi được vài mét, Ôn Lương Diệu buông tay cô ra, Hình Nhất Nặc không khỏi xoa xoa cỗ tay. “Nắm đau em sao?” Ôn Lương Diệu lo lắng nhìn qua. “Có chút.” “Xin lỗi, ban nãy chỉ là anh gấp quá, anh không muốn người khác quấy rầy em.” Ôn Lương Diệu xin lỗi, duỗi tay cầm lấy đôi tay mềm mại của cô, kiểm tra xem cổ tay có còn dấu năm ngón tay hay không. “Không sao! Em không trách anh.” Nặc Hình Nhất Nặc lắc đầu, ngược lại cô lại cảm thấy rất vui, ban nãy anh đã từ chối những khi người đàn ông khác tới gần cô, thật là bá đạo mà! Sau một ngày quay phim, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, toàn bộ khách sạn đều chật kín diễn viên. Lúc này rất ít người ra khỏi cửa bởi vì ai cũng tranh thủ thời gian đi tắm rửa, ăn cơm rồi nằm nghỉ ngơi một giấc. Tô Hi cũng tắm rửa sạch sẽ, hôm nay cô phải treo trên cáp chục lần, mặc dù đã được bảo hộ kỹ càng nhưng quanh eo vẫn bị ghìm thành một mảng đỏ, sưng tấy. Ôn Lệ Thâm đang xem cảnh tiếp theo của cô, Tô Hi quấn khăn tắm ngồi bên cạnh anh nói. “Anh xem giúp em sau lưng có phải có chút sưng hay không mà em cảm thấy hơi đau. Ôn Lệ Thâm vội vàng đặt kịch bản trong tay xuống, Tô Hi hơi xấu hỗ ở trước mặt anh, chậm rãi cởi khăn tắm, vén mái tóc đen sang một bên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh. Ánh mắt Ôn Lệ Thâm lập tức tràn đày vẻ đau lòng, lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng xoa: “Có hơi sưng, anh muốn bôi thuốc cho em.” “Dạ!” Tô Hi vui vẻ gật đầu. “Lần sau nếu em phải quay quá nhiều cảnh treo dây thì anh sẽ yêu cầu đạo diễn giãn thời gian ra.” “Không cần đâu! Trong trường hợp này cần rất nhiều đạo cụ, sẽ rất phiền phức.” Tô Hi không đồng ý. “Nhưng như thế này thì sao em có thể chịu được?” Ôn Lệ Thâm đau lòng người phụ nữ của anh. Tô Hi mím môi cười: “Cái này thì tính là cái gì! Trước đây em phải treo dây liên tục, cũng không có chuyện gì cải” Ôn Lệ Thâm sau khi nghe xong tim như bị bóp chặt, tại sao trước đây anh không gặp cô? Anh cầm một lọ thuốc tiêu sưng tới, dùng bông mềm nhẹ nhàng bôi thuốc cho có. Tô Hi thoải mái thở dài một hơi, cô cực kì mệt mỏi, được bôi thuốc, cô vẫn choàng khăn tắm như vậy ngã vào trong ngực của người đàn ông, Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng chải lại mái tóc dài của cô, một lúc sau Tô Hi ngủ thiếp đi.