“Hừ! Tôi không biết, hiện trường bao nhiêu người chạm vào sợi dây này, sao mấy người lại hoài nghỉ là tôi.” Lưu Siêu lập tức làm ra vẻ sống chết cũng không chịu thừa nhận, vào lúc này, càng là kẻ chột dạ càng sẽ cố gắng tìm cớ cho mình thoát thân. “Không sai, nhân viên của anh có sáu người, nhưng sáu người này đều đã khai ra, từ hôm qua đến sáng sớm nay, người duy nhất chạm vào sợi dây chỉ có mình anh.” “Hừ! Không có nghĩa là trước đây họ chưa từng động đến, lại nói, tôi là người phụ trách, tôi gây ra chuyện này thì có ích lợi gì? Xảy ra chuyện không phải người gặp phiền toái sẽ là tôi sao? Tại sao tôi phải tự hại chính mình?” “Gần đây hẳn là anh có gặp hai diễn viên Hoàng Tương Dao và Diệp Lạp Lạp đúng không!” Cảnh sát từng bước đánh nát phòng tuyến của anh ta. Biểu cảm của Lưu Siêu nhanh chóng thay đổi, khôi phục lại sự ổn định: “Đây là hai diễn viên trước đây tôi từng hợp tác, có đi gặp họ cũng không có gì là lạ! Người làm công việc như tôi gặp mặt diễn viên là chuyện hết sức bình thường.” “Vậy anh có thể nói chúng tôi nghe thử, anh ở quán cà phê số 4 đã nói những chuyện gì với họ không?” “Đây là bí mật nghề nghiệp, không thể tiết lộ.” Lưu Siêu hừ một tiếng, vào lúc này anh ta không hề luống cuống, dù sao cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ, anh ta sẽ không xảy ra chuyện, cùng lắm thì mắt công việc thôi chứ mấy. Bây giờ việc đã thăng cấp thành ăn cơm tù rồi, anh ta phải toàn lực tự vệ. Cảnh sát vẫn thả Lưu Siêu về, đồng thời, ở thành phố A, Hoàng Tương Dao và Diệp Lạp Lạp cũng bị cảnh sát mời tới làm việc. Bởi vì trong hai ngày này, hai người đều đã được nghe chuyện, khi cảnh sát thầm vấn, cả hai đều vô cùng lãnh đạm về chuyện từng tới thành phó S. Cả hai đều chỉ nhận tới bàn công việc, thời điểm này, cả hai đều đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng có sự tham gia của cảnh sát cũng khiến họ sợ hãi. Trong khách sạn, Ôn Lệ Thâm có được sự hồi đáp của cảnh sát, họ đang cố gắng điều tra, nhưng chứng cứ chưa xác thực, bây giờ chỉ có thể thả người. Trong chuyện này, Lưu Siêu vô cùng cần thận, cho nên muốn tìm được sơ hở của anh ta cũng không phải chuyện đơn giản. Cảnh sát và Ôn Lệ Thâm cùng nhau thương lượng, họ cảm thấy cũng không cần vội bắt đằng chuôi Lưu Siêu, đối với hiểu biết của họ, Lưu Siêu còn đang ôm một đống nợ, lòng người luôn mang tâm niệm muốn được nhiều hơn, nếu anh ta không có tiền, nhất định sẽ mượn chuyện này đề uy hiếp hai người phía sau. Ôn Lệ Thâm cũng hiểu cảnh sát cần thời gian để chứng cứ xuất hiện, đối với chuyện này, anh sẽ theo dõi sát sao, dù thế nào cũng phải ném được ba người này vào tù, tuyệt đối không nhẹ tay. Cho dù không ném được họ vào tù, thì cuộc sống sau này của họ chắc chắn cũng chỉ là đường cụt. Bởi vì sự có này, đạo diễn và Ôn Lệ Thâm thương lượng đình công một tháng, cũng là thời gian tốt để Ôn Lệ Thâm dưỡng thương. Lúc này Tô Hi cũng chẳng còn lòng dạ nào đề quay phim, bây giờ cô chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc anh, cho vết thương nhanh lành. Chiều ngày thứ ba, máy bay tư nhân của Ôn Lệ Thâm đã đáp xuống thành phó A. Mặc dù Lưu Siêu tạm thời thoát khỏi vòng nghi vấn, nhưng anh ta cũng chẳng mấy vui vẻ, ngược lại, anh ta hiểu rõ chuyện sau này sẽ vô cùng khó khăn, Ôn Lệ Thâm đã nghi ngờ anh ta, cơm sau này ắt khó kiếm, nhưng bây giờ lại là lúc anh ta phải trả nợ, nếu không có tiền trả nợ, vậy anh ta cũng sẽ đi vào ngõ cụt. 100 vạn có trong tay căn bản không đủ cho anh ta, anh ta còn phải lo cho tương lai. Quả nhiên, Lưu Siêu liền nghĩ đến Hoàng Tương Dao và Diệp Lạp Lạp, kéo những chuyện này lại với nhau, anh ta chân trần nào sợ người mang giày, vì kế sinh nhai, anh ta đành dựa vào hai vị này thôi. Nếu không, anh ta cứ trực tiếp đi tự thú, kéo cả hai người kia vào, đến lúc đó cá chết lưới rách, ai cũng không được tốt. Người đến đường cùng chuyện gì cũng sẽ làm được, sau khi rời tổ phim, anh ta đi thẳng tới thành phố A, nhưng chủ nợ anh ta lại tìm tới tận nhà, 100 vạn trong tay cũng không giữ được, lại cảnh cáo anh ta tốt nhất trong tuần tới đem tới 100 vạn nữa, nếu không anh ta sẽ đẹp mặt. Lưu Siêu tiễn chủ nợ đi rồi cũng chẳng còn mấy tiền, anh ta đảo mắt nhìn điện thoại, lập tức gọi cho Hoàng Tương Dao và Diệp Lạp Lạp. “Lưu Siêu, không phải đã nói rồi sao? Đừng quấy rày tôi nữa.” Diệp Lạp Lạp tỏ vẻ khó chịu chán ghét. “Cô Diệp, lúc trước đã nói 600 vạn, các người cũng đừng nuốt lời chứ! Tôi chờ các người gửi thêm 500 vạn nữa đấy nhét” “Cái gì? Lưu Siêu? Anh dám uy hiếp chúng tôi?” Diệp Lạp Lạp vô cùng tức giận.