Sắc mặt Diệp Lạp Lạp trở nên trắng bệch, cô ta lắc đầu: “Không phải tôi, tôi không GÓI “Chuyện này không chỉ có cô, mà còn người bạn Hoàng Tương Dao của cô nữa. Bây giờ, các đồng nghiệp của chúng tôi đã đi đến đó mời cô ta cùng trở về đồn cảnh sát điều tra rồi.” Diệp Lạp Lạp và Lưu Siêu bị còng lại bắt lên xe cảnh sát. Trên xe cảnh sát cả hai cùng im lặng không nói gì. Còn Hoàng Tương Dao bị cảnh sát đến tận nhà dẫn đi. Cô ta rất không tình nguyện còn lớn tiếng nói muốn mời luật sư, thậm chí cô ta còn nghĩ cách có thể thoát thân nhưng lại không biết bên chỗ Lưu Siêu kai đã khai ra toàn bộ từ lâu rồi. Trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, Lưu Siêu là người bị thẩm vấn đầu tiên. Đương nhiên Lưu Siêu đẩy mọi trách nhiệm lên đầu hai người phụ nữ kia. Anh ta thành thật thú nhận lúc đầu là bọn họ tự tìm tới cửa, còn nói muốn xử chết Tô Hi. “Đây là nguyên văn của hai cô ta? Hai người bọn họ muốn cô Tô Hi chết?” “Đúng, trước đây hai người đó là kẻ thù sống chết của Tô Hi. Bây giờ Tô Hi đã gả cho ông chủ của bọn họ, bọn họ sợ Tô Hi sẽ trả thù, sẽ cướp hết mọi thứ của bọn họ cho nên muốn giết cô ấy trước để chấm dứt tai họa về sau.” “Có chứng cứ không?” “Tôi chính là nhân chứng, những lời nói của tôi đều là sự thật.” Lúc này Lưu Siêu cực kỳ phối hợp. Tiếp theo, đồn cảnh sát suốt đêm chia ra thâm vấn Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao, hai người bị thầm vấn riêng. Dưới sự thầm vấn gắt gao của cảnh sát, cả hai phải thú nhận tội ác. Khoảng chín giờ sáng, điện thoại di động của Ôn Lệ Thâm vang lên, cảnh sát trưởng đích thân gọi điện thoại nói về việc đã giải quyết nhanh chóng vụ án tối qua, giọng điệu của anh ta rất cung kính. Ôn Lệ Thâm không ngạc nhiên khi vụ án này được giải quyết, anh cảm ơn cảnh sát và yêu cầu họ đưa ra phán quyết cuối cùng. Anh tin rằng cảnh sát sẽ xử lý tốt vấn đề này. Và hai người phụ nữ xấu xa kia cũng sẽ phải trả giá xứng đáng. Tô Hi nghe được chuyện này, cũng hả hê lòng người, so với việc cắm bọn họ diễn thì ăn cơm tù càng thích hợp với bọn họ hơn. “Đây gọi là quả báo nhãn tiền, tự chuốc họa vào thân.” Tô Hi không khỏi thở dài. Ôn Lệ Thâm vươn tay ôm lấy cô: “Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, anh vẫn còn sợ.” Tô Hi biết anh đang ám chỉ điều gì, cô quảng tay qua cổ anh, hôn lên má anh: “Anh đừng lo, sau này em sẽ cẩn thận. Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu.” “Tốt nhất là như vậy.” “Vậy… vậy em bảo đảm, sau này em sẽ đóng phim ít lại, chuyên làm công việc hậu trường thôi.” “Làm bà chủ của công ty anh, em thấy thế nào?” “Chậc… Em cảm thấy áp lực sẽ khá lớn.” Ngoài miệng Tô Hi nói vậy nhưng trong lòng ngọt chết đi được. “Đừng sợ, ông xã của em sẽ đứng sau lưng chỉ dạy cho em. Từ nay về sau công ty của anh sẽ giao cho em quản lý, thỏa mãn nguyện vọng làm bà chủ của em.” “Thật sao? Vậy anh không được hối hận đấy!” “Tuyệt không hồi hận.” Ôn Lệ Thâm cong môi cười, vươn tay đỡ gáy cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng:” Em cũng không được hối „ hận. Tô Hi ôm lấy anh cười lớn: “Có một người chồng đẹp trai và giàu có như vậy, em hồi hận làm gì? Em không hối hận!” Ôn Lệ Thâm tức giận nhìn cô: “Em chỉ nhìn thấy những thứ bề ngoài của anh?” Tô Hi chớp mắt, vội vàng lấy lòng: “Trừ anh ra, em đi đâu tìm được một người chồng chiều chuộng, yêu thương em như vậy đây?” Lúc này Ôn Lệ Thâm mới hài lòng, vừa lúc điện thoại của Tô Hi vang lên, cô cầm lên xem, là mẹ cô gọi tới. “Là của mẹ em gọi tới, để em nghe trước đã.” Tô Hi vội vàng nhắn nút nghe: “A lô, mẹ à?”“ “Hi Hi, Lệ Thâm có ở đó không?” “Mẹ, không phải mẹ tìm con sao?”