“Không muốn! Em muốn hỏi ngay bây giờ.” Hình Nhất Nặc rất kiên quyết, đôi mắt xinh đẹp khóa chặt trên người anh. Ôn Lương Diệu cho rằng mình có thể trốn tránh được vấn đề này, thế nhưng không nghĩ tới cô lại kiên quyết muốn biết đáp án đến như vậy. “Được, em hỏi đi!” Ôn Lương Diệu ôn nhu nhìn cô. Hình Nhất Nặc chớp mắt, cô hỏi mà không suy nghĩ điều gì: “Lần trước anh nói anh đã có người mình thích rồi, em có thể biết cô ấy là ai không?” Ôn Lương Diệu khẽ thở dài một hơi: “Tại sao em lại muốn biết?” “Cô ấy có phải là người anh thầm mến không? Là học sinh của anh? Hay là bạn học? Hay là người nào ở bên cạnh anh?” Ánh mắt của Hình Nhất Nặc vừa hiện lên sự ưu thương vừa có một loại dũng khí đi †ìm chân tướng sự việc. Ôn Lương Diệu kinh ngạc vài giây vì không biết phải trả lời thế nào, cho nên đã chọn cách trầm mặc không nói câu nào. Thế nhưng, Hình Nhất Nặc vốn rất nhạy cảm, sự trầm mặc của anh khiến cô tựa như đã tìm được đáp án mà mình cần, cô dựa người về phía sau: “Em đoán đúng rồi phải không? Là học sinh của anh phải không? Anh thích cô ấy, và chuẩn bị theo đuổi cô ấy?” “& Ôn Lương Diệu: “… Cô ấy ở đâu ra vậy? Hình Nhất Nặc vô cùng đau lòng thế nhưng trên gương mặt cô lại làm bộ như thoải mái nhìn anh: “Hừ! Em đoán đúng rồi có phải không? Nếu như anh muốn em giúp anh viết thư tình thì anh có thể nhờ em, em chính là tay cừ khôi về khoản này! Có muốn em giúp không?” Ánh mắt của Ôn Lương Diệu nhìn lên khuôn mặt cô, biểu cảm giả vờ vui vẻ đó khiến cho tim anh như bị xé toạc ra, đau. “Không cần!” Ôn Lương Diệu trả lời.”Vậy thì anh hãy dũng cảm theo đuổi cô ấy đi! Thích cô ấy thì anh nhất định phải ra sức theo đuổi, cô ấy nhất định rất xinh đẹp và có khí chất đúng không? Cô gái xinh đẹp như vậy khẳng định là có rất nhiều người theo đuổi, anh phải cố lên.” Hình Nhất Nặc lập tức hóa thân thành một chuyên gia tư vấn tình cảm, bày mưu tính kế cho anh. Trong khoảng thời gian này Ôn Lương Diệu thật sự không biết phải nói cái gì, có điều, anh vẫn đang nghĩ làm sao mới có thể khiến cho cô yên tâm học tiếp ba năm tiếp theo, hiển nhiên phương pháp mà tên kia bày ra cho anh vẫn là tốt nhát. Ôn Lương Diệu mỉm cười nhấp ly cafe: “Anh sẽ suy nghĩ một chút về cách thức của em.” Trong lòng của Hình Nhất Nặc tựa như bị điện giật một phát, đau đến mức nói không lên lời, cô cắn môi, cảm thấy mình thật là ngốc mà, vô cùng ngu ngốc, lại còn nói cái gì mà cách mới chả thức chứ! Nếu như anh không theo đuổi được thì không phải là khiến cho anh thát tình hay sao. “Thế nhưng không phải là anh sẽ đi Nam Cực ba năm sao? Vậy thì anh làm sao để theo đuổi cô ấy!” Cô lập tức muốn phá vỡ hết kính ngữ với anh. Ôn Lương Diệu cũng suy tư một chút rồi nói: “Có lẽ ba năm sau sẽ nói!” “Ba năm sau mới lại theo đuổi cô ấy? Hoa Daility(*) cũng đã nguội rồi, anh còn cơ hội sao?” Hình Nhát Nặc thay anh sốt ruột cho phần tình cảm này, trong lòng thấy rất phức tạp. (°) hoa ban ngày “Vậy em muốn anh theo đuổi cô ấy hay là không muốn anh theo đuổi cô ấy? Em chắc rằng có thể làm lên chính sự sao!” Hình Nhất Nặc có một chút ích kỉ hy vọng anh đừng theo đuổi. “Em nói đúng, trước mắt anh chỉ chuyên chú vào chuyện này, không có thời gian đi lo những chuyện khác.” Ôn Lương Diệu cho cô một lý do để cô yên tâm. Hình Nhất Nặc nghe xong, khóe miệng không nhịn được mà cười trộm một cái, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, nghe nói anh phải đi Nam Cực ba năm, cô cũng không có gì không vui, nếu như anh tới Nam Cực, rời xa cô ấy, như vậy cũng không phải là rời xa người mà anh yêu thầm sao? Thật tốt, tới lúc đó, người mà anh yêu thầm tốt nhất nên tìm người yêu mới đi rồi kết hôn, anh quay lại thì cũng đã muộn rồi. Hứa Nhất Nặc thầm nghĩ một chút sau đó nhìn người đàn ông phía đối diện, không khỏi có chút đồng tình với anh, anh thật là tội nghiệp. “Thời gian không còn sớm nữa, anh đưa em về.” Ôn Lương Diệu nhìn thoáng qua thời gian đã thấy hơn năm ruốõi rồi. “Khi em lên máy bay, anh có tới đưa em không?”