Trong đầu Tô Thắm hiện lên Đoạn Tử Hiên, trong số ít người mà cô yêu, nhưng khi gặp lại thì đã không còn ý nghĩa, cô thực sự không biết tình cảm của mình sẽ đi về đâu. “Mẹ, chuyện này say này hãy nói, con làm việc trước đây!” Tô Thấm từ chối nói chuyện này. Buổi tối cô thu dọn hành lý ở nhà, lần này đi lâu nên những đồ nên mang thì cô đều mang đi hết, Tô Thắm thu dọn được hai vali một lớn một nhỏ, rồi đặt trong cốp xe, rời đi lúc 7 giờ sáng sớm hôm sau. Dù đi sớm nhưng cô vẫn gặp tình cảnh kẹt xe một đoạn dài, đột nhiên cô cảm thấy được sống trong toà nhà tổng thống là một điều may mắn, trong tương lai cô sẽ không phải lo lắng khi gặp phải cảnh tắc đường lớn nữa. Khi Tô Thắm đến văn phòng tổng thống thì đã muộn mười phút, cô vội vàng kiểm tra lại hồ sơ điện thoại, không có cuộc gọi đến, cô thở phào nhẹ nhõm. 10 giờ 30, điện thoại trong tay của cô vang lên, là văn phòng tổng thống gọi đến, cô mỉm cười trả lời: “Xin chào, ngài tổng thống.” “Cho tôi một tách cà phê.” Giọng nói trầm thấp, từ tính của Hiên Viên Thần truyền đến. “Vâng ạ!” Giọng điệu Tô Thấm chuyên nghiệp đáp lại. Sáng sớm, tiết trời ngoài cửa số dần chuyển sang cuối thu, ngoài cửa sổ hiện ra một rừng lá phong vàng óng, vô cùng xinh đẹp, cô chỉ nhìn thôi cũng đã thấy tâm trạng trở nên vô cùng tuyệt vời. Cô pha một tách cà phê, đặt lên khay và đi về phía văn phòng của Hiên Viên Thần. Đi trong hành lang uy nghiêm và trang trọng này thì chỉ là công việc như phục vụ bưng trà, đưa nước thôi cũng trở nên vô cùng có ý nghĩa. Giống như thân phận của người đàn ông này, có thể vì anh mà làm một việc nhỏ cũng khiến người khác cảm thấy vinh quang tột cùng. Tô Thắm gõ cửa một cái, chờ đợi âm thanh đồng ý của người đàn ông bên trong thì cô mới đầy cửa đi vào. Hiên Viên Thần đang ngồi trước một đống tài liệu, một tay xoa thái dương, đang xem tài liệu. Nhìn thấy đôi mày nhíu chặt của anh, Tô Thám không khỏi xót xa, cô nhẹ nhàng đặt ly cà phê bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Tổng thống, cà phê của ngài.” Hiên Viên Thần bỏ tay xuống, ánh mắt hơi nhướng lên, rơi vào trên mặt cô. Hôm nay Tô Thắm xõa mái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp, cảm giác có mị lực cùng nữ tính, chỉ cần ngắm nhìn đôi mắt cô cũng sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ. “Hành lý đều mang đến rồi sao?” Hiên Viên Thần thuận tay cầm lấy tách cà phê, môi mỏng khẽ mở. Tô Thắm không khỏi cảm thấy chột dạ vài giây, sau đó gật đầu trả lời: “Mang theo, đang ở trên xe.” “Được rồi, buổi tối đậu xe ở chỗ tôi.” “Vâng!” Tô Thắm nuốt một ngụm nước bọt. Hiên Viên Thần nhìn dáng vẻ lo lắng nuốt nướt bọt của cô, anh không khỏi trầm thấp cười một tiếng: “Đừng lo lắng, tôi không phải người xấu sẽ không làm gì cô 2 1 ca. Tô Thấm vội vàng lắc đầu: “Tôi không có nghĩ như vậy.” Hiên Viên Thần nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt thâm thúy nâng lên, khuôn mặt tuần tú khẽ nhéch lên, ánh mắt dò xét nhìn cô, so với tài liệu trên bàn thì gương mặt trong trẻo của Tô Thắm hiển nhiên là càng khiến anh cảm thấy cảnh đẹp ý vui hơn. Nhịp tim của Tô Thắm đập nhanh hơn vì ánh mắt của anh, đúng lúc này sau lưng có tiếng gõ cửa, Tô Thắm giật mình, sợ có người ngoài cửa nghe trộm được cuộc nói chuyện của họ, Hiên Viên Thần lên tiếng trả lời, đây cửa đi vào là Đoạn Tử Hiên cầm tài liệu trên tay. Đoạn Tử Hiên cảm nhận được bầu không khí có chút không thích hợp trong phòng, ngay lúc anh ta vừa mở cửa, Tô Thắm cầm khay lên, nói với Hiên Viên Thần : “Thưa tổng thống, nếu ngài có việc gì cần thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.” Nói xong, cô xoay người, lướt qua Đoạn Tử Hiên rồi rời đi. Ánh mắt Đoạn Tử Hiên vội vàng rơi trên mặt cô, mà Tô Thắm chỉ cấp cho anh ta một khuôn mặt không cảm xúc. Hiên Viên Thần chú ý việc Đoạn Tử Hiên nhìn Tô Thắm trong vài giây, liền nheo mắt lại, khi ánh mắt Đoạn Tử Hiên rơi vào trên người Hiên Viên Thần, anh ta lập tức khôi phục vẻ mặt tinh anh nói: “Tổng thống, đây là những tư liệu mà ngài „ cần. “Đặt nó lên bàn!” Hiên Viên Thần vẫn đang thưởng thức cà phê. Đoạn Tử Hiên nóng lòng muốn đuổi theo Tô Thắm, anh ta nhanh chóng đặt xuống rồi xoay người rời đi. Để tránh Đoạn Tử Hiên, Tô Thắm đi vào WC. Đoạn Tử Hiên gõ cửa phòng làm việc của cô rồi mở cửa ra xem, Tô Thắm không có ở trong, anh ta đợi một lúc nhưng không thấy cô quay lại.