Thư Thuần cũng không ngủ, chính vào lúc này, cô nghe một tiếng rên thống khổ, cô vội vàng đứng lên, trán Mộ Phi rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, vẻ mặt anh như thống khổ, anh đang chìm trong ác mộng. Bởi vì uống thuốc sẽ có tác dụng phụ, mấy ngày tới, anh sẽ thường xuyên gặp ác mộng. Thư Thuần nhìn anh nắm chặt lấy chăn trong tay, cô theo bản năng đưa tới nắm lấy tay anh, trong nhát thời, Mộ Phi liền cầm lấy hai tay cô, thật chặt, giống như không muốn buông ra, bàn tay mềm mại của Thư Thuần bị anh nắm đau, nhưng cô không kêu đau, cũng không muốn buông lỏng, chỉ giống như cô mong lòng bàn tay mình có thể xua đi ác mộng trong anh. Thư Thuần ngồi bên mép giường, ôn nhu nhìn anh, nhìn giọt mồ hôi anh rơi xuống, cô chỉ hận mình không có ba đầu sáu tay giúp anh lau đi, nhưng lúc này cô đã bị anh nắm chặt lấy tay, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mồ hôi chảy dài trên mặt anh. Qua nửa giờ, Mộ Phi dường như một lần chìm vào giấc ngủ, cô chống cằm, lẳng lặng ngưng mắt nhìn gương mặt anh, tựa như gương mặt này trao cho cô sức mạnh vô hạn, khiến cô không biết mệt mỏi, mệt đến đâu cũng không cảm thấy. Thư Thuần cứ nhìn anh như Vậy, tới hơn 5 giờ mới ngủ day, trong mơ, cô thấy Lộ Phi đang ở một bờ biển xinh đẹp, anh mặc âu phục, bước về phía cô. Cô hơi ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện hóa ra anh thật cao! Ánh mặt trời rơi xuống gương mặt tuấn tú của anh, anh cười với cô, đưa tay ra hỏi: “Muốn đi dạo với anh không?” “Được!” Thư Thuần ở trong mơ bật cười. Nhưng cô không biết, khi thời gian của buổi sáng lặng lẽ trôi đi, khi cô còn nằm ngủ bên mép giường Mộ Phi, người trên giường đã tỉnh lại, anh dựa lưng vào gối, nhìn cô một hồi, đột nhiên thấy trong mơ hàm hồ cô đáp tiếng được, sau đó liền nhếch mép. Trời cuối thu có một ngày âm áp hiếm hoi, soi trên gương mặt cười của cô, nụ cười ngọt ngào khiến người khác không nhịn được cũng giương khóe miệng. Mộ Phi cong môi, anh đột nhiên nghĩ về ngày trước, Đường Tư Vũ cũng thanh thuần dễ thương như cô, chỉ là những điều tốt đẹp ấy khi nhớ lại, cũng chỉ còn là hồi ức. Nhưng bây giờ, anh dường như đã nhìn thấy khía cạnh tốt đẹp của hồi ức, vì vậy, giờ phút này, lòng anh chỉ có vô vàn thỏa mãn, có Thư Thuần bầu bạn, đối với anh mà nói chính là liều thuốc tốt nhất. Có lẽ cô gái này cũng không biết, mỗi ngày anh đều cố gắng bình phục, uống thuốc đúng giờ, tất cả những cố gắng này của anh đều chỉ vì một ngày có thể đứng dậy trước mặt cô, không để cô cúi người, ngồi xổm nói chuyện với anh, đây chính là mục đích của anh, điều mà anh tha thiết ước mơ nhất! Trước kia, cảm thấy đây là một chuyện hết sức bình thường, nhưng bây giờ đối với anh mà nói mọi thứ đều như khó khăn, sau đó trở thành ước mơ to lớn nhất của anh. Y tá đầy cửa đi vào, ánh mắt Mộ Phi lập tức quét tới ngăn cản cô ấy đi vào, y tá lập tức hiểu, khi đi ra còn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Có lẽ tại bệnh viện này, không ai là không biết Thư Thuần là người quan trọng nhát, có lẽ chỉ có mình Thư Thuần không biết mà thôi! Thư Thuần ngủ, các sinh vật xung quanh phát ra cảnh báo, cô không khỏi mở mắt, một đôi mắt đẹp như cánh bướm chớp động mở ra, lộ ra ánh mắt trong suốt như đá quý, cô còn trẻ, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khôi phục lại sức sống. Cô ngắng đầu lên, khi chuẩn bị ngắng đầu nhìn Mộ Phi, đã thấy có một đôi mắt vẫn dõi theo cô nãy giờ. “Áy, anh tỉnh rồi!” Thư Thuần lập tức đứng lên, dụi mắt, vô cùng dễ thương. Mộ Phi mím môi cười một tiếng: “Tôi vừa tỉnh, sao cô không về phòng nghỉ ngơi? Không cần ngày đêm trông tôi ở đây đâu.” Mặt Thư Thuần hơi đỏ lên, nhưng cô kiên định nói: “Tôi phải chăm ở đây.” Mộ Phi biết mình không khuyên được cô, anh hỏi: “Viện trưởng của cô thế nào?” “Bệnh tình của bà ấy ổn rồi, không vấn đề gì nữa.” “Được, tôi sẽ báo với bác sĩ ở bên kia, nói họ tận lực chăm sóc viện trưởng của cô hơn. “Cảm ơn anh!” Ánh mắt của Thư Thuần vô cùng chân thành. Mộ Phi mím môi cười một tiếng, đáy lòng cũng có một câu giống như cô ấy, cũng cảm ơn em, vì có em bầu bạn, vào thời khắc tôi khó khăn nhất, mới có động lực bước tiếp. “Anh muốn dậy?” “Phải!” “Tôi đi tìm cho anh bộ quần áo.” Thư Thuần tới bên tủ quần áo, lấy ra hai bộ đồ cho anh chọn. Mộ Phi chọn một chiếc áo lông màu ka-ki phối hợp với quần Tây, Thư Thuần mang quần áo tới bên cạnh anh, Mộ Phi tự c ởi quần áo, Thư Thuần cúi xuống hỗ trợ anh, Mộ Phi cũng có thói quen để cô làm việc này cho mình, nếu là lúc trước y tá hỗ trợ, anh còn vô cùng bài xích, nhưng anh thấy Thư Thuần làm việc vô cùng thoải mái, thậm chí ở trước mặt cô, mặt yếu ớt của anh cũng nguyện ý lộ ra, bởi cô sẽ không cười nhạo anh, cũng sẽ không xem thường, ánh mắt cô cho anh biết, bất kể anh biến thành bộ dạng gì, cô cũng sẽ tôn trọng anh.