Tô Thắm bước vào, thấy cả căn phòng cực kỳ xa hoa. Hành lý của Hiên Viên Thần và của cô cùng để bên cạnh sô pha. Lúc nãy trong thang máy Tô Thắm đã chuẩn bị tâm lý cho mình rồi. Cô đến đây là vì công việc, không phải để cô suy nhĩ linh tinh cả ngày, đầu óc trống rỗng. Vì thế cô nhất định phải cố gắng làm việc thật tốt. “Ngài tổng thống, để tôi sắp xếp quần áo cho ngài trước đã.” Tô Thắm nói xong thì đi tới, chuẩn bị đẩy va li vào phòng ngủ chính cho anh. Nhưng hành lý khá nặng, cô đẩy mãi vẫn không nhúc nhích, Hiên Viên Thần không nhịn được mỉm cười: “Chuyện này phải để cho đàn ông làm!” Nói xong, một tay anh cầm lấy một rương hành lý đi vào, rất nhanh đã đến nhắc đến cái cuối cùng. Tô Thắm mồ hôi nhễ nhại, cô ở trong phòng mở va li ra, treo quần áo vào tủ. Vì được gấp rất kỹ nên quần áo của anh không bị nhăn, nhưng sáng mai nếu anh đi ra ngoài, cô nhất định phải ủi quần áo cho anh. Tô Thám treo đồ rồi bước ra ngoài, Hiên Viên Thần đang nói chuyện điện thoại với Bữa tối là những món ăn phương Tây rất tinh tế và cầu kỳ. Mỗi một món ăn không nhiều nhưng cũng vừa đủ, nhà hàng ở lầu sáu cũng không cao, nhưng tầm nhìn xung quanh không bị cản trở. Ánh đèn xung quanh kéo dài ra xa tạo nên một khung cảnh đẹp như mơ. Ngồi trong một công trình kiến trúc hoài cổ phương Tây, và dùng bữa tối giữa những cây cột được chạm khắc tinh xảo quả là một điều tuyệt vời. Đồng thời nếu là một đôi tình nhân thì hình ảnh này sẽ tràn ngập bầu không khí lãng mạn. Tô Thắm cầm khăn ướt khẽ lau khóe miệng, cô ăn no rồi ngẩng đầu lên, người đàn ông đối diện cô cũng ngẩng đầu đang lau tay nhìn cô. Ánh mắt chạm nhau, Tô Thắm vội vàng nhìn xuống tránh đi, nội tâm giằng co khó chịu. Tại sao chỉ là một công việc bình thường nhưng lại khiến cô không có cách nào hoàn thành bình thường được chứ? Thật đau lòng. Hiên Viên Thần cong môi cười: “Sao cô không dám nhìn tôi?” Tô Thâm vốn đã xấu hổ nhưng người đàn ông này còn hỏi thẳng, cô không khỏi hít sâu một hơi, ngắng đầu nói: “Ngài tổng thống, anh cho rằng tôi là một trợ lý đạt tiêu chuẩn sao?” “ÒI Có cần tôi đánh giá về cô không?” Hiên Viên Thần bưng ly rượu vang lên, lười biếng dựa vào ghế, dáng vẻ quyền rũ liếc mắt nhìn cô. Tô Thám nhìn vào mắt anh gật đầu: “Đúng vậy, tôi hy vọng nghe được đánh giá của anh về tôi, dù tốt hay xấu, tôi đều tiếp nhận, xin anh nói thật, tôi là trợ lý đạt tiêu chuẩn không?” “Vậy thì cô tự đánh giá bản thân mình trước đi!” Hiên Viên Thần ném lại câu hỏi cho cô. Tô Tần sửng sốt, nhất thời mím môi: “Tôi không nghĩ mình là trợ lý đạt tiêu chuẩn. Tôi có quá nhiều cảm xúc cá nhân. Tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc, cũng sẽ ảnh hưởng đến anh.” Đôi mội gơi cảm của Hiên Viên Thần nhấp một ngụm rượu vang, khàn giọng hỏi: “Cảm xúc cá nhân của cô thế nào? Sao tôi không biết?” Tô Thám cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập nhanh, đây là cảm xúc cá nhân, không có cách nào điều chỉnh nên cô rất ảo não. Cô nuốt nước bọt, cô đã ghét phải như thế này từ lâu rồi, cô tự nghĩ, nói thẳng ra đi! “Ngài tổng thống, ảnh hưởng của anh đối với tôi lớn đến mức tôi không thể đối mặt với anh một cách bình thường được.” Tô Thám nói thẳng. Trong mắt Hiên Viên Thần hơi lóe lên ý cười nhưng biểu hiện lại rất nghiêm túc nhìn cô: “Cô nói là ảnh hưởng về khía cạnh nào?” Tô Thám cắn môi: “Rất nhiều khía cạnh anh…” Tô Thắm nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện: “Ngài tổng thống, tôi muốn sau khi kết thúc chuyến viếng thăm này trở về nước, tôi sẽ xin từ chức công việc này…” Đôi mắt sâu thẳm của Hiên Viên Thần ngay lập tức nhìn chằm chằm vào cô: “Cô nói gì?” “Tôi không thể nào hoàn thành được công việc này. Tôi muốn từ chức.” Tô Thám nhìn anh, hết sức nghiêm túc nói. Hiên Viên Thần ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào cô gần như không do dự từ chối: “Không dược.” Tô Thắm chớp mắt nhìn anh, tại sao không được? “Tôi không nghĩ cô làm công việc này kiạ ông tốt. Ngược lại tôi đánh giá cô rất no tò là người làm tốt nhất trong ba người trợ lý của tôi.”