Hô hấp Tô Thắm cứng lại, cô lui về sau. Đối diện với người đàn ông này, cô cảm thấy bản thân mình căn bản không dám đến gần. Cho dù anh thật sự thích cô, vậy thì sao chứ? Gia đình của anh sẽ chấp nhận cô sao? Cô không dám tưởng tượng, thân phận của mình như vậy, có thể ở bên cạnh anh sao? Đây cơ bản là hy vọng xa vời. Dưới ánh mắt sâu thẩm lại tối tăm phía trên, Tô Thám có một loại cảm giác không biết phải làm sao. Cô đã uống chút rượu, trong đầu rất loạn, hiện tại cô sợ không phải là người đàn ông này, mà là sợ chính mình. Sợ bản thân sẽ vượt qua lý trí, sợ chính mình sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi. “Ngài tổng thống, để tôi trở về phòng được không?” Giọng nói Tô Thấm lộ ra một tia khẩn cầu. Hiên Viên Thần nheo mắt, mặc dù anh thân là tổng thống, nhưng mà trong chuyện tình cảm, anh không thể ép buộc, càng không thể làm ra hành động sai trái. Anh buông lỏng tay đang ôm lấy cô. Tô Thám lùi lại hai bước, đỡ trán chạy vội về phòng mình, để lại người đàn ông phía sau. Ánh mắt Hiên Viên Thần từ mơ màng dần dần biến thành trần tỉnh. Anh khẽ thở ra một hơi, xem ra, đoạn tình cảm này vẫn không thành công như anh suy nghĩ. Nhưng anh không vội. Có lẽ trong chuyện này, anh đã quá khích động, bộc lộ cảm xúc một cách quá mức mãnh liệt. Hiên Viên Thần có một loại linh cảm, đoạn tình cảm trước kia của Tô Thám nhất định không thành công, trong chuyện tình cảm chịu quá nhiều tổn thương. Cho nên cô mới phòng bị đàn ông như vậy, đối với tình yêu không đủ tự tin cùng tín nhiệm. Anh có thời gian để chứng minh điều này. Hiên Viên Thần đề Diệp Đông đến thu dọn bữa tối, anh cũng trở về phòng. Tô Thắm đã tắm xong, đem lễ phục đẹp đế thay ra, cũng cởi hết trang sức quý giá trên người xuống. Lúc này, cô đang mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, ngồi trên sofa ở cửa số sát đất. Ánh đèn xa xa mờ ảo, như tâm trạng cô giờ phút này, không có phương hướng. Kể từ sau mối tình ba năm trước, Tô Thám thực sự né tránh chuyện tình cảm. Tình cảm của Hiên Viên Thần mãnh liệt như ngọn lửa, thiêu đốt ngực cô, nóng rực nhưng lại khiến người khác khó lòng cự tuyệt. Nhưng mà, cô vẫn tự giữ cho mình lý trí. Nếu vừa rồi cô không cự tuyệt, không biết kế tiếp bọn họ sẽ còn phát sinh chuyện gì. Tô Thắm thở dài một tiếng, thật sự không phải là cô có bao nhiêu trinh khiết liệt phụ, chỉ là cô không hy vọng tình cảm thay đồi quá phức tạp. Nên là ở giai đoạn nào thì chỉ nên phát sinh chuyện ở giai đoạn đó. Đêm nay Tô Thắm không mắt ngủ, bởi vì nửa ly rượu kia vẫn có tác dụng vô cùng giúp cô đi vào giấc ngủ. Sáng sớm. Tô Thắm ngồi dậy, cô thấy bên ngoài cửa số có thứ gì đó trắng xóa trong suốt đang bay. Cô không khỏi vui mừng bước đến bên cửa số sát đất, tuyết rơi rồi. Chỉ thấy bên ngoài cửa số đã là một màng tuyết mênh mông, cảnh tuyết rơi vô cùng đẹp. Tô Thắm cong môi cười, đưa tay chạm vào kính thủy tỉnh, tựa như có thể vươn tay bắt được bông tuyết. Tâm trạng sáng sớm của Tô Thắm đã bị cảnh tuyết rơi xinh đẹp kia thu hút. Nhưng rất nhanh, trong lòng cô liền căng thẳng. Chuyện đã xảy ra tối hôm qua, cô thật sự không biết làm thế nào để đối mặt Hiên Viên Thần. Suy cho cùng, anh là tổng thống của một đất nước, bị cô cự tuyệt, nhất định khiến anh tức giận. Tô Thấm mặc một thân tây trang màu xám, tóc dài buộc sau đầu, trang điểm tinh tế, làm trên người cô lộ ra khí tức chuyên nghiệp. Tô Thấm đẩy cửa đi ra, thình lình nhìn thấy người đàn ông ngồi ở sofa, hô hấp của cô hơi chậm lại, hướng anh chào hỏi: “Ngài tổng thống, buổi sáng tốt lành.” Hiên Viên Thần đóng tài liệu lại, nâng mắt nhìn cô mỉm cười: “Buổi sáng tốt lành.” Tô Thắm bị dáng vẻ cùng ý cười của anh làm cho hơi giật mình. Xem ra, hai người đều vô cùng ăn ý, đem chuyện tối qua xem như chưa từng phát sinh. Lúc này, chuông cửa vang lên, Tô Thám thông qua mắt mèo nhìn một chút, là Lý Sâm, cô liền mở cửa. “Chào trợ lý Lý.” “Chào, bên ngoài tuyết rơi rồi.”