Chương 807: Tô Thâm vê đến phòng, ngay cả hành lý cũng không thu dọn. Cô tìm một bộ áo ngủ đi tắm rửa. Tắm xong nằm lên giường phải ngủ một lát, ở trên máy bay cô cũng không có ngủ. Mới vừa nằm lên giường, điện thoại của cô liền vang lên. Cô cầm lên nhìn, là một dãy số lạ. “Xin chào.” Tô Thám nhanh chóng ngồi dậy nghe máy. “Là tôi.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến. Giọng nói này làm nội tâm Tô Thắm căng thẳng. Đây là số cá nhân của anh sao? “Ngài tổng thống, ngài có phân phó gì sao?” Tô Thám thầm nghĩ, chẳng lẽ ba ngày nghỉ phải ngâm nước nóng rồi? “Không có gì, chỉ là quan tâm bạn gái của tôi thôi.” Giọng nói Hiên Viên Thần thể hiện sự lười biếng, hẳn là anh đã trở về nơi ở của mình. Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thắm nóng bừng. Cô cầm điện thoại không biết phải ứng phó những lời này thế nào. “Nghỉ ngơi thật tốt, sau ba ngày lại quay về làm việc.” “Vâng.” “Phải nhớ tôi.” “Tôi sẽ nhớ em.” “Tắt đây, tôi còn phải xử lý công việc.” Nói xong liền tắt máy. Tô Thắm nắm điện thoại trong tay. Rõ ràng là mùa Đông, nhưng cô ngồi trên giường lại cảm thấy cả người đều đổ mồ hôi, trong lòng rất loạn. Thật sự phải bắt đầu hẹn hò sao? Tô Thắm nằm xuống, lần này, đầu óc cô mơ mơ màng màng, vừa đụng vào gối liền ngủ. Ngủ một giấc đến 4 giờ chiều. Thức dậy, mẹ đã hầm cho cô một con bồ câu để cô bồi bổ cơ thể. Muộn một chút, Tô Bách Ngôn quay về, làm ba, ông tự nhiên thích hỏi về chuyện công việc của cô. Nghe nói cô vừa cùng ngài tổng thống xuất ngoại thăm viếng, ông vô cùng vui vẻ, cũng cảm thấy là một vinh hạnh của gia tộc. “Tiểu Thắm à! Con phải trân trọng công việc này, xem ra ngài tổng thống rất trọng dụng con.” “Dạ, con sẽ.” Tô Thám vùi đầu ăn canh. “Tiêu Thắm, con làm việc bên cạnh ngài tổng thống, cũng phải cần thận mọi thứ, ngàn vạn lần đừng để đắc tội người nào. Đối với công việc nhất định phải chăm chỉ, con là làm việc dưới tay ngài tổng thống. Mẹ nghe nói, ngài tổng thống là người vô cùng nghiêm khắc, có phải không?” Lý Thiến hỏi con gái mình. Tô Thắm mỉm cười: “Vâng! Ngài ấy thật sự là người vô cùng nghiêm khắc.” “Vậy con phải cẩn thận hơn, ngàn vạn lần không thể đắc tội ngài ấy.” Trong lòng Tô Thấm không khỏi buồn cười, đắc tội sao? Hình như đã đắc tội rất nhiều lần rồi. Tô Thám tỉnh dậy, nhìn thấy trần nhà cùng căn phòng quen thuộc, cô mím môi cười, cảm giác ở nhà thật tốt. Giờ phút này, cô giống như một đứa trẻ, tìm cách nằm mãi trên giường. Cô chuẩn bị tính toán lại ngủ thêm một lát, cô rất ít khi có một buổi sáng nhàn hạ như vậy, đặc biệt muốn bù đắp cho bản thân. Nhưng mà cô lăn qua lộn lại, tưởng rằng mình có thể ngủ tiếp nhưng phát hiện thế nào lại không thể ngủ nữa. Cô đành phải ngồi dậy, nhìn thoáng qua thời gian, 8 giờ 30 Vẫn còn sớm, cô đứng dậy, lúc này điện thoại vang lên một tiếng, có tin nhắn đến. Tô Thắm có thói quen dùng email trong công việc, cho nên đối với tin nhắn điện thoại, cô cơ bản liền cho rằng là tin nhắn rác.