Hiên Viên Thần nhếch môi cười một tiếng, lộ ra tâm trạng vô cùng hài lòng nói: “Dù em có cầu tình thì cũng vô dụng bởi Đoạn Tử Hiên đã mắc sai lầm trong công việc, cách chức anh ta cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Tô Thám hơi ngạc nhiên, Hiên Viên Thần lấy tay chống cằm nói: “Ngày mai tôi phải đi một chuyền công tác ngắn, em không cần đi mm cùng tôi.” mm “Sẽ mắt bao nhiêu ngày?” “Khoảng hai ngày.” “Vâng!” Tô Thám gật gật đầu. “Tối nay, tôi không thể dùng bữa cùng em, tôi có một buổi xã giao, em có thể tự do chọn ở lại chỗ này hoặc là về nhà.” “Tôi sẽ về nhà.” Tô Thắm không chút do dự nói. Hiên Viên Thần có chút buồn bực nhìn cô chăm chú hỏi: “Ở chỗ của tôi không tốt sao?” “Không phải, tôi chỉ muồn ở cạnh nhiêu hơn.” Tô Thâm giải thích. Thế nhưng, điều này vẫn khiến anh có chút không vui, anh hừ nhẹ một tiếng: “Em rõ ràng là ghét bỏ tôi!” “Tôi không có!” Tô Thắm phản bác lại. “Nếu em không ghét tôi thì chính là thích tôi An, ôi. “Tôi không chấp nhận bát kỳ phản bác nào.” Giọng nói bá đạo của người đàn ông vang lên, sau đó anh cũng đứng dậy nói: “Được rồi, vẫn còn thời gian, em đi ngủ trưa đến hai hoặc ba giờ.” Quả thật thì tinh thần Tô Thắm không ‡óo cô đứng dậy đi lên tầng, Hiên Viên Nin chấn trở về phòng anh nghỉ ngơi. Tô Thắm bước đến cửa phòng thì người đàn ông đứng ở cửa phòng bên cạnh quay đầu mỉm cười, hỏi một câu: “Có muốn ngủ phòng của tôi không?” Tim Tô Thám thắt lại, lắc đầu: “Không được, em ngủ quen ở phòng khách rồi.” Nói xong, cô nhanh chóng đầy cửa đi vào, Hiên Viên Thần có chút ảo não nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, sau đó anh bước ra khỏi hành lang. Thật ra anh không có thời gian để ngủ trưa nhưng anh muốn lừa Tô Thắm trở về phòng bởi anh biết khi anh nghỉ ngơi thì cô raój só m8 thể an tâm nghỉ ngơi thật tốt. Quả nhiên, Tô Thắm vào phòng nằm xuống, cô đặt đồng hồ báo thức lúc 2 giờ 30 phút, sau đó thả lỏng cảm xúc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nghe thấy tiếng chuông báo thức, Tô Thắm liền mở mắt, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Lúc xuống tầng thì vừa vặn trông thấy Diệp Đông đang bưng một tách cà phê, chuẩn bị mang đến thư phòng. Tô Thắm thuận miệng cười hỏi một câu: “Ngài tổng thống tỉnh rồi sao?” Diệp Đông không khỏi kinh ngạc trả lời: “Ngài tổng thống không có ngủ trưa.” “Anh ấy không có ngủ trưa?” Tô Thắm khẽ giật mình, rõ ràng anh đã trở về phòng ngủ mà. “Đúng vậy, ngài tổng thống luôn ở trong thư phòng.” Trong lòng Tô Thám lan tràn sự ấm áp, người đàn ông này cố ý nói dối cô là muốn đi ngủ trưa, nhưng chính mình lại không ngủ. “Em sẽ mang lên!” Tô Thắm nói với Diệp Đông. Diệp Đông mỉm cười đưa khay cho cô, Tô Thấm bưng tách cà phê đi về phía thư phòng. Tô Thắm gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: .. “Vào đi!”