“Anh Hiên Viên, dì Lam rất thích em. Dì hy vọng chúng ta có thê thử qua lại, tìm hiểu lẫn nhau, em tin rằng, em tuyệt đối thích hợp làm một nữa của anh.” Lâm Băng Nguyệt đã nói ra tất cả, cô chỉ hy vọng Hiên Viên Thần có thể hiểu được trái tim cô ta. Hiên Viên Thần nhìn cô ta, khuôn mặi kuấn tú lộ ra vẻ khách khí: “Lâm tiểu lịb, có lẽ mẹ tôi rất thích cô. Nhưng chuyện tình cảm không phải là thích một món đồ đơn giản như vậy. Tôi hy vọng Lâm tiểu thư không cần lãng phí thời gian trên người tôi.” Nói xong, Hiên Viên Thần xoay người đi về hướng đại sảnh. Phía sau, Lâm Băng Nguyệt vẻ mặt chết lặng, thần sắc mắt mác, có chút không cam lòng căn chặt răng. Tô Thắm phát ngốc ngồi ở bàn cơm trong nhà. Lý Thiến và Tô Bách Ngôn nhìn nhau, đều có chút lo lắng. Hai người nhìn cô rõ ràng đã gắp thức ăn, lại còn có thể ngắn người. “Tiểu Thám, hôm nay con làm sao? Sao lại luôn lơ đãng vậy? Có phải công việc xảy ra chuyện gì không?” Lý Thiền quan tâm hỏi. Tô Thắm lập tức hoàn hồn, sau đó liền đưa thức ăn vào miệng, giả vờ như không có chuyện gì: “Không có, chỉ là có chút mệt mỏi thôi.” “Mệt mỏi thì nhanh ăn cơm rồi đi nghỉ ngơi, nhất định là bệnh của con vẫn chưa khỏi hẳn, con xem có thể lại xin nghỉ 2 ngày giữa mm không.” “Không cần đâu, con không sao. Ba mẹ, hai người từ từ ăn, con ăn no rồi. Con về phòng trước.” Tô Thắm nói xong, đặt đũa xuống đứng dậy rời bàn. Lý Thiến nhìn bóng lưng cô, thở dài một tiếng: “Em cảm thấy gần đây Tiểu Thắm có tâm sự, người còn gầy đi.” “Yên tâm đi! Tiểu Thắm làm việc vẫn luôn vô cùng ổn trọng.” Tô Bách Ngôn không nghĩ nhiều. Tô Thám trở lại phòng, ngồi trên ghế sofa, chuyện gì cũng không muốn làm. Trong đầu toàn là hình ảnh của Hiên Viên Thần cùng cháu gái Lâm gia. Có lẽ ceïa gái : mm chính là thích tự tìm phiên não, suy nghĩ vẫn vơ đii Tô Thầm đỡ trán, cô không được phép nghĩ đến những chuyện này nữa, cô phải làm gì đó. Tiếp theo, cô đọc sách, xem phim, xem điện thoại, còn tải cả game về. Cô muốn bản thân bận rộn để không có thời gian nghĩ về những thứ khác. Dinh thự Lâm gia. Một nhà Lâm tướng quân vô cùng nhiệt tình tiếp đón Hiên Viên Thần và Lý Sâm. Lâm Băng Nguyệt cũng che giấu sự mất mác để người nhà không biết cô ở vườn hoa bị anh từ chối. “Anh Hiên Viên, anh uống ít rượu thôi! Ba, ông nội, hai người không cần lại mòivợu : .. anh ây nữa được không?” Lâm Băng Nguyệt nói với ba và ông nội. Lâm lão tướng quân ha hả cười: “Cháu quản thật nhiều.” Ly của Hiên Viên Thần đã cạn. Tối nay, Lâm lão tướng quân đã lấy hết rượu quý của mình ra. Rượu thơm đến nỗi ngay cả Lý Sâm cũng không nhịn được uống một ly. Hiên Viên Thần bát tri bất giác đã uống hai ly. “Băng Nguyệt là một đứa trẻ tốt. Từ nhỏ các phương diện đều ưu tú, hiểu đạo lý, biết rộng lượng. Ngài tổng thống, về sau ngài chiếu cố nó một chút.” Lâm lão tướng quân uống hơi nhiều, nghĩ rằng cháu gái và Hiên Viên Thần đã thật sự cùng nhau qua lại. Lâm Băng Nguyệt một bên sắc mặt #”ng hồng, cô không phản bác những lời Nà ông nội, chỉ trộm nhìn biểu tình của Hiên Viên Thần, phát hiện ánh mắt anh không có sự bất mãn. Cô biết, hiện tại Hiên Viên Thần làm tất cả đều chính là vì duy trì sự khách khí của anh, vì sao anh lại không thích cô chứ? Lâm Băng Nguyệt không tin rằng bản thân mình kém cỏi đến mức khiến anh chán ghét. Cô nhất định sẽ không từ bỏ. Một lần cự tuyệt không thể làm cô hết hy vọng, cô tin rằng chỉ là do Hiên Viên Thần không tìm hiểu rõ về cô. Đúng, nhất định là như vậy. Ánh mắt Hiên Viên Thần lúc thời gianstsísh hợp liếc nhìn Lý Sâm một cái. Lý Sâm liền lập tức hiểu được. Điện thoại của ông không đến 2 phút liền vang lên, ông nghe máy, trước mặt người Lâm gia, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Cần ngài tổng thống trở về xử lý sao?” “Được rồi, ngài ấy lập tức sẽ trở lại toà nhà tổng thống.” Lời Lý Sâm cũng là để người Lâm gia nghe được, Hiên Viên Thầm chớp mắt: “Có chuyện?”