Tô Thắm vội hỏi, Lý Sâm tự mình đến tìm, nhất định là chuyện gấp. Lý Sâm nhìn Tô Thắm, mỉm cười: “Yên tâm, không phải chuyện lớn gì, chỉ là có người tìm cháu.” Nói xong, nhìn về phía tàng cây cạnh góc tướng, một loạt xe màu đen có rèm che đang im lặng dừng ở đó. Mặc dù không cần nói rõ là ai, Tô Thắm cũng sẽ biết. Đầu óc Tô Thắm có chút loạn, kinh động vài giây, Hiên Viên Thần ở trên xe? “Ngài ấy sao lại đến nhà cháu? Ngài ấy chạy loạn như vậy rất nguy hiểm.” Thần kinh Tô Thám lập tức căng thẳng, điều đầu tiên là nghĩ đến chuyện an toàn của anlis mm “Không còn cách nào khác, ngài tổng thống nói vô cùng muốn gặp cháu, hơn nưa ngài hy vọng đêm nay cháu có thể cùng ngài ấy quay về toà nhà tổng thống nghỉ ngơi.” Lý Sâm nói ra tâm tư của Hiên Viên Thần. Sắc mặt Tô Thắm ở trong gió đêm trực tiếp nóng lên, Lý Sâm nói chuyện này bình tĩnh như vậy làm cho cô có chút xấu hồ. “Chú nói ngài ấy quay về đi! Đêm nay cháu sẽ không quay lại toà nhà tổng thống.” Tô Thắm lắc đầu. Lý Sâm cũng không đoán được cô sẽ cự tuyệt, ông thở dài một tiếng: “Tô Thắm, ngài ấy đối với cháu chỉ sợ là đã động chân tình. Cháu cứ như vậy mà từ chối ngài ấy sao?” Tô Thám ngắng đầu, trong mắt có chua sót: “Chú nói với ngài ây, cháu không muốn đi.” Lý Sâm đột nhiên nghĩ đến một việc, Tô Thấm hiểu được vị trí của mình, cô nhận thức rõ ràng sự chênh lệch thân phận của hai người. Điểm này làm Lý Sâm bội phục. Nếu đổi là người khác, sợ là đã sớm đáp ứng rồi, dù cho là Lâm tiểu thư đêm nay, đối với ngài tổng thống rõ ràng đều là ái mộ. “Được rồi… chú sẽ thay cháu chuyền lời.” Lý Sâm gật đầu. Mà đúng lúc này, phía sau phút chốc truyền đến âm thanh mở cửa xe, hai người không khỏi quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy từ ghézeau của chiếc xe có rèm che ở giữa, một thần ảnh cao lớn trong bóng tối bước đến, không nhìn thấy rõ mặt của anh, nhưng có thể cảm nhận được một khí thế cường đại. Tô Thám cùng Lý Sâm đều sợ run, Hiên Viên Thần vậy mà lại tự mình xuống xe? “Ngài tổng thống, ngài…” Lý Sâm bước nhanh đến trước mặt anh, muốn khuyên anh quay về xe. “Ông lên xe trước đi.” Hiên Viên Thần thấp giọng nói, không cho phép cự tuyệt. “Nhưng mà ngài…” “Tôi nói riêng với cô ấy vài câu.” Hiên Viên Thần nói xong, liền đi về phía Tô Thắm dưới ngọn đèn ảm đạm trước cổng. mn .. Hô hấp Tô Thắm cứng lại, cô trợn tròn mắt, nhìn thấy người đàn ông cứ như vậy từng bước từng bước trầm ổn đi đến trước mặt cô, thân hình cao lón nhìn cô. Cô ở trước mặt anh, trở nên đặc biệt nhỏ bé. Hiên Viên Thần liếc mắt đánh giá cô từ đầu đến chân, cong môi cười: “Em mặc như vậy ra ngoài gặp người khác sao?” Tô Thắm xấu hồ, cô cũng không nghĩ đền là anh. “Ngài quay về đi! Đây không phải là nơi ngài nên đến.” Tô Thắm ngắng đầu, ánh mắt lo lắng nhìn anh. Người đàn ông này đã quên cuộc gặp lân trước rôi sao? Anh vân dám tùy ý xuât hiện bên ngoài? “Tại sao không trả lời điện thoại?” Hiên Viên Thân lại hỏi điều anh quan tâm hơn. Tô Thắm đành phải nhanh chóng trả lời: “Tôi không mang theo bên người, để trong phòng sạc pin.” “Bây giờ vào lấy đồ của em, đêm nay theo tôi quay về toà nhà tổng thống.”