Chỉ là lúc cô rời đi, cô vô tình phát hiện Mộ Phi, cả Đường Y Y đang ngồi cạnh anh ta. Mộ Phi hướng mắt lên sân khấu, không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, còn Đường Y Y lại tỏ ra khó chịu. Đường Tư Vũ lập tức cùng Hình Liệt Hàn và con trai rời đi theo lối đi ở bên cạnh. Ra đến quảng trường rồi vẫn còn nghe thấy tiếng hò hét của đám fan hâm mộ bên †rong. Trước khi Đường Tư Vũ lên xe, Hình Nhất Nặc nễ phục nói với cô vài câu: “Chị, em thích chị lắm! Chị đàn piano siêu đỉnh luôn!” “Cảm ơn em.” Đường Tư Vũ thấy cô gái nhà họ Hình này rất đáng yêu, cô cũng biết họ rất yêu quý con trai cô. Hình Nhất Nặc và Hình Nhất Phàm ngôi lên xe của họ, còn Hình Liệt Hàn cũng quyết định bỏ xe của Đường Tư Vũ ở lại đó, ngày mai anh sẽ tìm người đến lái về. Tối nay, Đường Tư Vũ nhất định phải ngồi xe anh về nhà, cậu nhóc ngồi giữa trông có vẻ đã rất buồn ngủ, có lẽ dọc đường sẽ ngủ mát. Cậu nhóc hỏi cô về một vài chuyện trên sân khấu, liên tục cười haha, Đường Tư Vũ ôm con trai vào lòng, nhẹ nhàng võ lên vai con : “Ngủ đi con yêu!” “Dại Mami. Con yêu mami nhất.” Trước khi nhắm mắt đi ngủ, cậu nhóc không quên thổ lộ. Đường Tư Vũ mỉm cười hôn gương mặt nhỏ trắng ngần của con trai: “Mami cũng yêu con nhất.” Cậu bé nhắm mắt rồi đột nhiên mở to: “Vậy mami có yêu daddy không?” Đường Tư Vũ sững sờ, lần này con lại nảy ra suy nghĩ gì vậy? Cô đành nhoẻn miệng cười: “Mami không ghét daddy con đâu!” Cậu nhóc thỏa mãn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông ngồi bên cạnh cũng ngắm nhìn con trai mình, nghe được câu nói “không ghét” đó anh quay ra nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm. Người phụ nữ này nói thật lòng chứ? Anh rất hoài nghi về điều đó. Cậu nhóc đã ngủ, Đường Tư Vũ dường như cũng bị lây nhiễm cơn buồn ngủ của con trai, mí mắt cô nặng trĩu, có lẽ buổi biểu diễn hôm nay đã khiến thần kinh cô căng thẳng. Vậy nên lúc này, sau khi được thư giãn, cô mới thấy quá mệt. Đèn đường ngoài cửa xe sáng rọi vào mặt cô, như thể vô hình đang thôi miên cô vậy, đương nhiên người đàn ông bên cạnh cũng phát hiện biểu cảm mệt mỏi và buồn ngủ không ngót trên gương mặt cô. Anh vòng tay thon dài qua trước ngực cô, cơ bắp chắc nịch như gõ nhẹ lên trán cô, Đường Tư Vũ giật mình ngước đầu lên nhìn chằm chằm vào anh. “Đưa con cho tôi, cô ngủ đi!” Hình Liệt Hàn nói xong liền bế con ra từ lòng Đường Tư Vũ. Đường Tư Vũ thấy anh muốn ôm con, vừa hay cô cũng đang buồn ngủ, chỉ sợ lại làm con ngã xuống. Vì thế cô tùy ý anh ta! Dù sao thì cũng mất nửa tiếng nữa mới về đến nhà, cô có thể chợp mắt một lúc. Lim dim một lúc rồi Đường Tư Vũ cũng đi sâu vào giấc ngủ, tay cô luôn ôm chiếc túi xách lệch kệch, cô trực tiếp cô ngả đầu vào vai Hình Liệt Hàn, với cô lúc này có một cái gối đầu là tuyệt nhất. Tuy nhiên, cô lại không nghĩ tới cái gối ấy đang là ai? Hình Liệt Hàn nghiêng mặt qua nhìn, cảm nhận được một gương mặt mềm mại thỉnh thoảng va chạm nhẹ vào vai anh, mùi thơm nữ tính, ngọt ngào bay vào mũi anh khiến người anh dần dần căng cứng lại. Hai mẹ con Tiểu Hi đã có một giấc ngủ ngon lành trên chiếc xe ấy. Xe đi thẳng về khu chung cư. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước tòa nhà. Vệ sĩ ở phía trước quay đầu nhỏ giọng nói với anh: “Ông chủ, có cần gọi cô Tư Vũ dậy không?” “Không cần đâu, anh qua bế con trai tôi lên nhà giúp tôi.” Hình Liệt Hàn cảm thấy người phụ nữ bên cạnh đang ngủ rất sâu giấc, bây giờ có đánh thức cũng khó mà dậy nổi. Anh vệ sĩ đoán ra suy nghĩ của ông chủ, vội vàng dừng xe lại, mở cửa ra ôm tiểu thiếu gia lên, cậu nhóc ngủ rất ngoan, thay người bế mà cậu bé vẫn có thể tiếp tục ngủ. Vệ sĩ ôm cậu nhóc rồi lùi phía sau vài bước. Sau đó thấy Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng bế người phụ nữ nhỏ nhắn mảnh mai rời khỏi xe. Đường Tư Vũ chỉ cảm nhận được cơ thể cô nhẹ bẫng nhưng nhưng giờ cô đang rất buồn ngủ nên cũng không buồn nghĩ nhiều, gương mặt nhỏ vùi vào trong lồng ngực vững chãi săn chắc của anh ta, tiếp tục say giác nồng. Sau khi ra khỏi thang máy, Hình Liệt Hàn bám mật mã cửa nhà, yêu cầu vệ sĩ bế cậu nhóc đặt xuống giường trước. Đặt cậu nhóc xong, anh vệ sĩ cũng không dám ở lại lâu thêm, liền xin phép rời đi ngay tức khắc. Hình Liệt Hàn vẫn đang ôm Đường Tư Vũ trong lòng, anh nghĩ nên đưa cô về phòng nhưng sau đó lại nghĩ không nhất thiết phải vậy. Giường anh đủ rộng cho 3 người nằm, vậy tại sao không để cô ấy ngủ luôn ở đây? Suy nghĩ trong đầu đã nảy ra như vậy rồi Hình Liệt Hàn cũng không muốn bác bỏ. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống. Đường Tư Vũ và cậu nhóc lần lượt nằm sang hai bên, Hình Liệt Hàn bỏ giày ra cho hai mẹ con cô, nhìn cặp mẹ con đang bá chiếm chiếc giường của cô, anh nheo nheo mắt. Hình Liệt Hàn đặt cậu nhóc nằm gần lại một chút, rồi vào nhà tắm tắm rửa qua. Ngủ cùng con, anh không có thói quen ở trần. Anh mặc một bộ đồ ngủ đi vào, vị trí giữa hai mẹ con cô đủ cho anh nằm, vì thế anh liền nằm xuống.