Thế nhưng người đàn ông lại không cho cô cơ hội để từ chối, bởi vì đây không phải là điều mà anh muốn. Một nụ hôn nồng cháy khiến đầu Tô Thắm trở nên trống rỗng, người đàn ông này nếm được mùi rượu trong miệng cô, đột nhiên anh càng thêm tức giận, một mình cô chạy ra nước ngoài để mượn rượu giải sầu sao? Tô Thắm có chút rung động, tay cô không biết phải làm sao cho phải, nên ôm anh hay đầy anh ra. Nhưng đây chính là điều mà cô vẫn luôn khao khát, cô đã dùng toàn bộ khí lực để đẩy anh ra một lần rồi, lần này đây cô thật sự không muốn đầy người đàn ông này ra nữa, cho nên đôi tay của cô lựa chọn ôm lấy anh. Nước mắt trên khóe mi lặng lẽ chảy xuống. Hiên Viên Thần nếm được vị nước mắt của cô, anh gấp gáp buông cô ra, thấy cô rơi nước mắt, trán anh chạm trán cô: “Khóc cái gì chứ? Thấy tôi nên kích động quá sao?” “Anh không nên tới đây.” Tô Thắm nhắm mắt, luống cuống nói. “Là em ép tôi tới.” Nếu như anh tới đây là một sai lầm vậy thì đó cũng là do cô tạo nên, mọi thứ đều được tính lên trên đầu cô. Tô Thắm không khỏi cắn môi, có chút vô lực phản bác: “Em không có… em không có bảo anh tới đây.” “Chỉ cần là nơi nào có em cho dù là chân trời góc bể thì tôi cũng sẽ tới.” Hiên Viên Thần cắn răng, lộ ra sự tức giận. Nước mắt của Tô Thắm trong nháy mắt liền trào ra tựa như vỡ đê. Trong lòng Tô Thắm cảm thấy vô cùng rồi loạn, hô hấp có chút gấp, hai tay chống ở sofa, nếu như không chống tay ở sofa cô thật sự cảm thấy bản thân mình tựa như không còn chút sức lực nào nữa. Mà ở bên cạnh cô, ánh mắt của Hiên Viên Thần thâm trầm mà dừng trên người cô, ánh mắt mang theo sự áp bách và oán giận, tựa như cô đã làm một chuyện tội ác tày trời không bằng. “Sao anh có thể tới đây?” Tô Thắm cắn môi, không thể tin được một vị tổng thống lại rời khỏi đất nước của rồi chạy loạn ra bên ngoài. Đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu như anh là một người bình thường thì tốt rồi, thế nhưng anh là ai cơ chứ? Anh chính là tổng thống của một nước, mỗi một hành động và lời nói của anh đều sẽ được toàn cầu quan tâm tới. Hiên Viên Thần híp mắt tiến lên nắm chặt lấy cổ tay cô: “Đến cũng đã đến rồi, em còn muốn đuổi tôi đi?” Nụ hôn ban nãy là do mắt khống chế, cô bị hôn đến mức bay hết cả lý trí thế nhưng giờ đây lý trí của cô đã quay trở về được phân nửa, thấy tay bị anh giữ chặt Tô Thắm mới nhớ tới việc bọn họ không nên thân mật như vậy, cô lập tức vùng vẫy. “Buông tay!?Cô nghe được âm thanh hoảng hốt của bản thân mình.. “Không buông thì sao? Em có thể làm gì tôi?” Đột nhiên Hiên Viên Thần lại không muốn vạch trần mọi việc cô đã làm ngay lập tức, anh muốn mượn cơ hội này để trừng phạt cô một chút vậy nên mới ép cô đến mức này. “Ngài…” Tô Thám cắn đôi môi đỏ mọng của mình, khuôn mặt phiếm hồng nhìn anh. “Tôi làm sao? Bây giờ tôi muốn làm cái gì liền có thể làm cái đó, em không có quyền từ chối tôi.” Hiên Viên Thần tuyên bó quyền lợi của anh. “Ngài không thẻ… cho dù ngài có là tổng thống đi chăng nữa thì cũng không thể muốn làm gì thì làm được.” Tô Thắm mím môi lên án. “Tôi có thể!” Hiên Viên Thần nở nụ cười có chút đắc ý. “Ngài…” Bây giờ Tô Thắm mới phát hiện ra người đàn ông này vô cùng vô lại, bá đạo lại độc tài, vô cùng đáng ghét. “Tôi có quyền được làm như vậy, không phải là vì thân phận của tôi, mà là bởi vì em yêu tôi, trong tim em có tôi.”