Tô Thắm cười khổ bất lực, cô thở dài nói: “Được, em về cùng anh.” Anh ở lâu tại đây, cô cũng lo lắng khôn nguôi, cho nên cô trở về cũng vì lo nghĩ cho anh. “Anh mệt rồi.” Hiên Viên Thần mệt mỏi lên tiếng, những ngày qua, anh đều thức khuya, thần kinh căng thẳng, ngủ không đủ. Giờ phút này, dưới ánh đèn, có thể thấy ánh mắt anh hằn tơ máu, Tô Thâm đau lòng nhìn anh: “Vậy đi ngủ thôi.” “Em ngủ cùng anh.” Hiên Viên Thần cầm tay cô, đi về phía giường lón. Tô Thắm đỏ mặt, yên lặng tới trước giường anh, Hiên Viên Thần chống tay nằm xuống, đồng thời cũng kéo cô xuống: “Ngủ cùng anh một lúc.” Tô Thắm cũng mệt mỏi vì những ngày đã qua, cô dính trên ngực anh, những mệt mỏi lại ùa về, cô nhắm mắt lại, đây có lẽ là ngày cô có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong những ngày qua, an tâm nhắm mắt xuống liền ngủ. Hiên Viên Thần cũng như vậy, hai người ôm nhau ngủ. Sáng sớm. Chừng tám giờ, Ôn Dương ngạc nhiên lại kích động đi từ thang máy ra, bởi Tô Thắm đã đồng ý với cậu, 8h tối sẽ đi ăn tối cùng cậu. Khi cậu tới hành lang phòng Tô Thắm, không khỏi bị thế trận ở hành lang dọa cho hết hồn, sáu vệ sĩ đứng như một bức tượng ở hai bên cửa phòng cô, trên người tản mát ra sự cảnh cáo mãnh liệt, làm Ôn Dương trợn tròn mắt. “Các người… Các người đang làm gì? Các người làm gì chị Tô Thắm rồi?” Mặc dù Ôn Dương sợ thật, nhưng khi nghĩ đến an toàn của Tô Thắm, cậu vẫn vô cùng lo lắng. “Không được phép tới gần, mời đi cho.” Vệ sĩ lạnh lùng cảnh cáo. “Các người làm gì chị Tô Thắm rồi?” Ôn Dương thở hồn hển hỏi, giống như Tô Thắm ở trong phòng đang bị hành hạ hay gì đó. Nhưng Tô Thám lúc này trong phòng đã thu dọng xong hành lý, mặc dù được ngủ không nhiều, mới được 5 tiếng, nhưng chất lượng giấc ngủ của cả hai người đều rất tốt, nên tinh thần cũng khôi phục lên nhiều. Hiên Viên Thần ở bên cạnh Tô Thắm, thỉnh thoảng lại giúp đỡ đôi chút. Đúng lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy trên giường có một chiếc quần nhỏ của Tô Thắm, anh cầm lên, cười hỏi: “Không cần cái này?” Tô Thắm nhìn thấy, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vàng giật khỏi tay anh, nhét lại vào vali hành lý. Hiên Viên Thần nhìn dáng vẻ xấu hỗổ của cô, không khỏi vui vẻ. “Thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi!” Tô Thắm nói với anh, ở lại đây thêm dù chỉ một lúc, cô cũng không muốn. “Được! Đi thôi!” Hiên Viên Thần nói xong, đưa tay nhắc valy của cô lên, Tô Thắm ngắn ra, người đàn ông này hoàn toàn không muốn cô phải khổ cực. Lúc này, ngoài cửa truyền đến vài âm thanh, Tô Thám kinh ngạc mở cửa, đã thấy Ôn Dương bị một vệ sĩ bóp cổ, khống chế trên tường. Aim “Xin dừng tay, đây là bạn tôi.” Tô Thắm khiếp sợ lên tiếng. Lúc này vệ sĩ mới buông Ôn Dương đã đỏ bừng mặt, ho khan không dứt xuống, cậu cực kỳ khó chịu, vừa rồi thiếu chút nữa đã mắt mạng rồi. “Chị Tô Thám, chị không sao chứ! Chị thế nào rồi? Bọn họ có nặng tay với chị không?” Trong đầu cậu thầm nghĩ, bản thân còn bị dạy dỗ thành thế này, chị Tô Thắm chắc chắn cũng phải chịu khổ!