Tô Thắm gật đầu, trong ánh mắt chứa đựng ý cười và một tia mong đợi. Có lời này của anh, cô đủ an tâm rồi. Trong một gian phòng ở phủ Tướng quân, Lâm Băng Nguyệt sau nhiều lần hỏi thăm nghe ngóng, cuối cùng cô cũng nghe được một thông tin, mà còn thông tin này không khó để lấy được. Toàn bộ nhân viên trong toà nhà tổng thống đều biết, trong phủ có một người con gái có mối quan hệ mập mờ với tổng thống. Danh tính, thông tin và gia cảnh của người phụ nữ này đã bị cô nắm trong tay. “Tô Thắm, hai mươi tám tuổi, một gia đình chính trị bình thường.” Sau khi đọc tin này, trong mắt Lâm Băng Nguyệt hiện lên một tia giễu cọt. Sau khi biết được tất cả những chuyện này, Tô Thắm trong lòng cô là loại phụ nữ tham cầu hư vinh, quyền lực. Lợi dụng thân phận trợ lý mập mờ với tổng thống, tham vọng của cô ta thật sự đủ lớn. “Chính là cô ta sao? Người mà anh Hiên Viên nói thích, là cô ta sao?” Lâm Băng Nguyệt vào bức ảnh, đó là ảnh chụp chứng minh thư, chỉ có một tắm hình hai inch, nhưng người phụ nữ trong bức ảnh có đường nét thanh tú, tóc dài như gắm, đẹp mê hoặc lòng người. Lâm Băng Nguyệt nhìn thoáng qua gương mặt này, cô không khỏi ngẳng đầu nhìn gương trên bàn trang điểm, cẩn thận nhìn mặt mình trong gương, cô nhất định không thể tệ hơn cô ta. Huống hồ gì, cô còn có một bối cảnh hùng hậu, có vẻ như chỉ cần cô đẩy lùi người phụ nữ này, cô vẫn sẽ còn cơ hội để ở bên cạnh Hiên Viên Thần. Nhưng mà cô nghĩ, sẽ không nói với ai về ý tưởng này, kể cả gia đình cô, cô chỉ muốn âm thầm tìm Tô Thắm. Phân tích lợi hại, để cô ta biết khó mà lui, không chiếm lấy vị trí đệ nhất phu nhân là được. Chuyện này, Lâm Băng Nguyệt hoàn toàn tự tin có thể thuyết phục được. Bởi vì, vị trí đệ nhất phu nhân kia không phải ai cũng có thể ngồi được. Dù có cố ngồi lên cũng thành trò cười thiên hạ mà thôi. Một trợ lý không từ thủ đoạn để đạt được danh vọng cũng sẽ làm cho danh dự của Hiên Viên Thần bị ảnh hưởng. Lâm Băng Nguyệt chỉ hy vọng Tô Thắm là một người biết lấy đại cục làm trọng, nếu cô ta vẫn cố gắng trèo cao thì cô nhất định sẽ dùng biện pháp khác để đối phó với cô ta. Chín rưỡi tối, đoàn xe của Hiên Viên Thần đã trở về trước cửa nhà Tô Thắm. Toàn bộ đoàn xe đã tắt đèn, dưới bóng cây dường như im lặng. Hiên Viên Thần có chút bát đắc dĩ, vào lúc này, anh thực sự muốn có cô cả đêm, không muốn cô rời đi. “Vậy ngày mai còn có thể gặp mặt sao?” Hiên Vien Thần hỏi. “Nếu như anh bận…” “Bận nữa anh cũng muốn gặp, buổi chiều anh rảnh, sẽ nghỉ ngơi trong toà nhà tổng thống. Đến lúc đó Lý Sâm sẽ đến đón em.” Hiên Viên Thần cảm thấy nếu một ngày không gặp cô, anh sẽ đặc biệt nhớ cô. Trong lòng Tô Thắm ngọt ngào, cô gật đầu, “Được rồi! Miễn là không ảnh hưởng đến công việc của anh.” “Anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Hiên Viên Thần nói xong, cúi người hôn lên mặt cô: “Đi ngủ sớm đi.” Tô Thắm ngượng ngùng gật đầu, đẩy cửa xuống xe. Cô lặng lế nhìn đoàn xe đi xa, trái tim dường như đã bị rút đi, lúc này bắt thình lình một câu nói từ bên cạnh truyền tới: “Tiểu Thắm, con ở đây ngây ngốc cái gì đó?” Tô Thắm lập tức sửng sót, quay đầu lại, nhìn về phía sau, ba cô mới đi dạo trở về đang chắp tay sau lưng nhìn cô. “À… không có gì. Ba, sao muộn như vậy ba mới về?” “Đoàn xe vừa rồi là của ai vậy?” Ba Tô có thể thấy rõ ràng, đoàn xe đó có cảm giác uy nghiêm. “À, có chút chuyện công việc ấy mà.” Tô Thắm nói dối. Ba Tô hơi nghỉ ngờ, nói với cô: “Về thôi.” Hai ba con cùng nhau trở lại đại sảnh, trong đại sảnh Lý Thiến còn đang làm một chút điểm tâm cho Tô Thắm, bởi vì cô không ăn cơm chỉ thích ăn vặt, chua chua cay cay.