“Tại sao tôi phải hận cô?” Tô Thắm cười tủm tỉm hỏi. “Tôi đã nói rất nhiều điều khó nghe với cô, những lời đó, một câu tôi cũng không thể chịu đựng được, sao cô có thể nhịn xuống?” Lâm Băng Nguyệt quay đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, những đường nét tuyệt mĩ và xinh đẹp của Tô Thấm hiện rõ, Lâm Băng Nguyệt đột nhiên cảm thấy tướng mạo của Tô Thắm chính là loại rất có phúc khí. “Lâm tiểu thư, tôi hiểu cô bình thường không như vậy, chỉ là do là giận quá mắt khôn mà nói những lời như thế. Tôi không thể vì mấy câu nói của cô mà quên đi cách ứng xử thường ngày của cô, mà cô cũng khiến tôi rất ngạc nhiên.” Tô Thắm quay lại nhìn cô ta. “Tôi làm sao mà làm cô ngạc nhiên.” Lâm Băng Nguyệt hỏi ngược lại. “Bởi vì những lời nói buổi chiều cô nói với tôi, tôi còn tưởng rằng cô là một người ngang ngược, không nói lý, nhưng hiện tại thì tôi không nghĩ như vậy.” Tô Thắm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng mà bình tĩnh: “Cô chắc chắn là một người vô cùng ưu tú.” Lâm Băng Nguyệt khẽ giật mình, cô ta không biết đáp lại câu này như thế nào, bởi vì nếu người khác khen ngợi cô ta thì cô ta cảm thấy rất thỏa mãn nhưng là Tô Thắm khen thì cô ta lại cảm thấy rất khó tin. “Cô đang lấy lòng tôi, khiến tôi có hảo cảm với cô phải không?” Lâm Băng Nguyệt nhíu mày hỏi. “Cô có thể cho rằng là như vậy, nhưng tôi biết cô là người ưu tú là có người nói cho tôi biết.” “Là ai?” “Là cựu đệ nhất phu nhân, Trình Tuyết Lam.” “Bà ấy nói chuyện với cô khi nào?” *Tôi không có nói với bà ấy về cô.” Lâm Băng Nguyệt không khỏi tò mò hỏi: “Vậy tại sao cô biết được?” “Bởi vì khi tôi là trợ lý của anh ấy, bà ấy đã đến gặp tôi và bảo tôi rời khỏi anh ấy. Phu nhân nói rằng có một cô gái rất ưu tú đang chờ anh ấy, hôm đó là hai ngày trước khi bà ấy sắp xếp cuộc gặp mặt giữa cô và anh ấy.” Trái tim Lâm Băng Nguyệt chấn động mạnh, vậy mà cô ta không biết dì Lam đã tự mình đi gặp Tô Thắm, còn bảo cô rời khỏi Hiên Viên Thần. “Vậy sau đó cô rời đi sao?” “Ừ, tôi rời đi, tôi đồng ý với yêu cầu của phu nhân, chuyển công tác đi nơi khác.” Tô Thắm trả lời một câu. Lâm Băng Nguyệt trừng mắt, không dám tin hỏi: “Tại sao cô lại nguyện ý rời đi?” “Bởi vì tôi yêu anh ấy, và anh ấy cũng yêu mẹ anh ấy rất nhiều.” “Sau đó xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người vẫn ở cùng nhau?” Lâm Băng Nguyệt không khỏi suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ Tô Thám lại muốn quay lại? “Tôi đi ra nước ngoài nghỉ ngơi, nửa đêm anh ấy cũng bay ra nước ngoài để tìm tôi, dọa sợ tôi, bởi với thân phận của anh ấy căn bản là không thể chạy lung tung như vậy, cả thế giới đang ngó chừng sự an toàn của anh ấy, do đó tôi đành phải trờ về nước cùng anh ấy.” Lâm Băng Nguyệt nghẹn họng, nhìn trân trối, hóa ra Hiên Viên Thần đã làm chuyện điên rồ như vậy với cô, cô thật may mắn làm sao. “Sau đó cô trở về quay lại với anh ấy sao?” Lâm Băng Nguyệt hỏi lại. “Tôi chỉ làm theo lòng mình. Tôi đã nói nếu anh ấy cần tôi, tôi sẽ vượt qua mọi khó khăn để yêu anh ấy.” Tô Thắm vừa thì thào vừa nhìn ra ngoài cửa sỏ. Lâm Băng Nguyệt nghe thấy được, mọi mơ tưởng cũng vụt tắt, sự điên cuồng của cô ta dừng lại, lý trí của cô ta trở lại.