Anh đã đến rồi. Tô Thắm thấy trong những chiếc xe màu đen đó, chỉ có một chiếc chạy đến trước cổng nhà cô. Tô Thắm mỉm cười chăm chú nhìn chiếc xe tiến tới. Những chiếc xe vây quanh bốn phía đều tắt đèn, dưới tia sáng âm u ẩn mình, tạo thành một tường bảo vệ vô hình, bảo vệ người đàn ông tiến vào trong sân. Tô Bách Ngôn cùng Lý Thiến đứng ở cửa, nhìn thấy chiếc xe đang tiền vào sân, không khỏi có chút khẩn trương. Lúc này, họ nhìn thấy Tô Thắm đứng ở trước cửa ghế sau xe, trong chốc lát, một bóng dáng cao lớn màu đen đối diện cô, giống như đang nói chuyện gì đó. “Thật cao!” Lý Thiến lập tức vui vẻ nói. Tô Bách Ngôn lại cảm thấy, người đàn ông này chẳng những cao, đồng thời cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được trên người anh có một loại khí chất đặc biệt, giống như uy nghiêm của bậc bề trên. Ông đương nhiên cũng chú ý đến ghé tài xé và ghế phó lái đều có người, nhưng họ không xuống xe. Tô Thắm nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng tràn ngập một cỗ ngọt ngào, anh rốt cuộc đã đến. “Xe xung quanh đều là người của anh sao?” Tô Thắm cười hỏi. “Ừ! Lý Sâm khăng khăng phải sắp xếp như vậy.” Hiên Viên Thần có chút bắt lực. “Nhất định phải đảm bảo an toàn cho anh.” Tô Thắm cho rằng sắp xếp như vậy là đúng. Hiên Viên Thần có chút buồn cười, anh cúi người xuống: “Nhưng anh là đến nhà ba mẹ vợ tương lai ăn cơm.” Tô Thắm mím môi cười: “Đi thôi! Ba mẹ em đang đợi để gặp anh rồi!” “Đợi một chút, anh lấy quà.” Hiên Viên Thần nói xong, đi đến cốp sau xe, tràn đầy lễ vật, có rượu quý, còn có mỹ phẩm dưỡng da, đương nhiên quà anh tặng cho người nhà cô, tất cả đều là vật xa xỉ. Hiên Viên Thần đưa hai túi quà nhẹ vào tay cô: “Giúp anh mang vào.” “Anh sao lại mang nhiều quà như vậy?” Tô Thắm có chút không nói nên lời. “Lần đầu tiên đến nhà em, anh cũng không thẻ thiếu lễ nghĩa.” Hiên Viên Thần rất coi trọng lần gặp mặt này. Tô Thắm giúp anh mang hai túi quà, mà trong tay Hiên Viên Thần còn cầm máy túi to, hai người đi về phía cổng lớn. Lúc này, ngọn đèn trong sân không đủ sáng, Tô Bách Ngôn cùng Lý Thiến đứng đợi ở cửa chốc lát, nhìn thấy hai người đi về phía này. “Đến rồi, đến rồi.” Lý Thiến không ngăn được kích động. “Đến rồi chính là đến rồi, em khẩn trương cái gì?” Tô Bách Ngôn nói với vợ mình. Theo đó, ánh mắt hai ông bà nhất trí nhìn về phía người đàn ông đang đi đến cùng con gái mình, dáng người cao thẳng, thần thái phi phàm. Mà khuôn mặt anh cũng từng chút từng chút hiện ra dưới ánh đèn, trẻ tuổi anh tuần, ngũ quan lập thể mà thâm thúy. Đồng thời, gương mặt này cũng làm ánh mắt Tô Bách Ngôn trừng lớn, hô hấp ông cứng lại, trái tim cũng sắp bị dọa nhảy ra ngoài. Bạn trai của con gái vậy mà là… “Rất quen mặt nha! Có phải tôi đã gặp qua ở đâu rồi không?” Lý Thiến hỏi chồng, bà là nội trợ trong gia đình, bình thường sẽ cùng chồng xem tin tức chính trị, lúc này nhìn thấy Hiên Viên Thần, chỉ thấy quen mặt.