“Được!” Hiên Viên Thần lập tức cười đứng lên, Tô Bách Ngôn nhìn hai người họ lên lầu mới thở ra một hơi, ông đi vào phòng bếp. Hai vợ chồng họ hai mặt nhìn nhau, lúc này cũng không có lời nào để nói, chỉ cùng có chung vẻ khiếp sợ trong ánh mắt. “Đứa nhỏ này thật sự cùng ngài tổng thống hẹn hò sao?” Lý Thiến thấp giọng hỏi chồng mình. “Đều đã mang về nhà rồi, đương nhiên là thật. Tôi chỉ là không ngờ tồi!” “Nhất định là lúc Tiểu Thắm làm việc ở toà nhà tổng thống đã cùng ngài tổng thống quen biết, haizz! Ngài tổng thống so với trên TV nhìn càng trẻ tuổi, càng anh tuần hơn!” Lý Thiến mỉm cười, vừa rồi quá mức kinh hách. Lúc này, hai ông bà đều là kích động cùng hưng phấn. Trong phòng của Tô Thắm, Hiên Viên Thần đánh giá căn phòng nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ. Gia đình Tô Thắm cũng không đại phú đại quý gì, đây là căn biệt thự nhỏ có sân vườn do ba cô tự xây nhiều năm trước. Thân hình cao lớn của Hiên Viên Thần bước vào, căn phòng liền trở nên chật chội. Hiên Viên Thần ngồi lên giường cô, ngắng đầu cười hỏi: “Có thứ gì muốn cho anh xem?” Tô Thắm mỉm cười nhìn anh: “Không có gì cả. Chính là đưa anh tránh đi để ba mẹ em thở một chút. Sự tồn tại của anh làm họ đều rất khẩn trương.” Hiên Viên Thần bất lực mỉm cười: “Anh cũng không nghĩ sẽ như vậy. Anh thật sự hy vọng thân phận của anh sẽ không dọa đến họ.” Tô Thám ngồi bên cạnh anh, an ủi nói: “Yên tâm đi! Họ sẽ rất nhanh tiếp nhận anh.” Ánh mắt sâu thẳm của Hiên Viên Thần nhìn cô: “Tối nay anh sẽ đề cập chuyện hôn sự của chúng ta với ba mẹ. Em không có ý kiến chứ?” Tô Thắm có chút trợn mắt: “Anh muốn tối nay nói?” “Chuyện này càng sớm càng tốt.” Hiên Viên Thần vươn tay ôm lấy cô vào lòng, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô: “Bởi vì anh không đợi được.” Nhịp tim Tô Thắm lập tức gia tốc, cô vùi trong lòng ngực anh, lộ ra một vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, nhẹ giọng nói: “Được.” Trong phòng khách dưới lầu, Tô Bách Ngôn và Lý Thiến có chút không gian để thảo luận, quả nhiên thoải mái không ít, cũng không như lúc đầu nhìn thấy Hiên Viên Thần đã có cảm giác khẩn trương. Nghĩ đến nếu như con gái gả cho Hiên Viên Thần, vậy thật sự sẽ là tổng thống phu nhân của một nước rồi. Đây là vinh quang mà ngay cả tổ tiên của họ cũng sẽ cảm nhận được. “Thật không ngờ phúc khí của chúng ta tốt như vậy. Có một đứa con rễ tốt như Lệ Thâm rồi, hiện tại lại sắp có thêm một đứa con rễ tốt.” Lý Thiền cảm thán nói. Tô Thắm và Hiên Viên Thần ở trên lầu hơn 10 phút rồi đi xuống. Tô Bách Ngôn nói với Tô Thắm: “Tiếp đón Tiểu Thần đi, ba vào phụ mẹ con một tay.” “Ba, hay là để con đi!” “Được rồi, để ba, con cùng Tiểu Thần nói chuyện đi!” Tô Bách Ngôn nói xong liền đi vào phòng bếp. Tô Thâm và Hiên Viên Thân nhìn nhau cười. Cô đưa một miếng táo cho Hiên Viên Thần, anh vươn tay cầm lấy, Tô Thắm cũng cắn một miếng, rất ngọt. Buổi chiều Lý Thiền đã chuẩn bị xong thức ăn, lúc này cũng vô cùng thuận lợi, chỉ cần xào lên là được, mà những món cần đun nóng đều đã được hầm lại. Tô Bách Ngôn bưng thức ăn lên bàn, không lâu sau, bữa tối một bàn tám món một canh đã xong. Hiên Viên Thần và Tô Thắm ngồi xuống, Lý Thiến cùng Tô Bách Ngôn cũng ngồi xuống. “Tiểu Thần, trong nhà cũng không có cái gì để chiêu đãi, ăn nhiều một chút.” Lý Thiến nói. “Tài nấu nướng của bác gái thật tốt.” Hiên Viên Thần khen ngợi một câu. “Đâu có đâu có, chỉ sợ tiếp đón không chu toàn. Đây đều là những món cơm nhà, sao so được với nhà hàng lớn.”