“Con hiểu, Lâm tiểu thư về bối cảnh hay chính bản thân cô ấy đều vô cùng xuất sắc thế nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, bắt kể là ai đứng ở vị trí và lập trường của bác cũng đều sẽ làm như vậy.” “Con đã từng gặp qua Băng Nguyệt rồi?” Trình Tuyết Lam có chút bất ngờ. “Con đã từng gặp qua, là hai ngày trước, cô ấy tới toà nhà tổng thống làm khách, chúng con đã cùng nhau ăn một bữa cơm tôi. “Cái gì? Hai đứa còn ăn tối với nhau?” Trình Tuyết Lam có chút đau lòng nhìn cô: “Hai đứa ở chung với nhau thấy thế nào? Con có chịu phải uất ức gì không?” “Không có! Con và Lâm tiểu thư đã trở thành bạn của nhau.” Tô Thắm mím môi cười, cô rất vui vì Trình Tuyết Lam quan tâm tới cảm nhận của cô trong chuyện này. Trình Tuyết Lam biết tính cách của Lâm Băng Nguyệt khá là thẳng thắng, hơn nữa bà cũng thích đứa bé này, nếu như gặp Tô Thám vậy khẳng định là đứng trên lập trường của tình địch để gặp nhau rồi. “Hai đứa trở thành bạn?” Trình Tuyết Lam thực sự là không nghĩ tới việc Tô Thắm sẽ làm bạn với Lâm Băng Nguyệt, con bé làm sao có thể làm được như vậy? Có điều, bây giờ bà cũng không thể hỏi trực tiếp được, bà nghĩ có thời gian thì đi hỏi con trai sẽ tốt hơn. “Tiểu Thắm, bác thật sự rất sợ việc con sẽ hận bác sau những việc mà bác đã làm, bây giờ xem ra là bác đã nghĩ nhiều rồi.” Trình Tuyết Lam đã hiểu ra, giữa Tô Thắm và Lâm Băng Nguyệt thì người thích hợp với con trai bà nhất chính là Tô Thắm. Không chỉ như vậy, làm tổng thống phu nhân buộc phải có sự bao dung và lòng bác ái, mà điểm này ở Tô Thắm bà vô cùng hài lòng. Hơn nữa ngồi lên vị trí này, phụ nữ đều sẽ trở nên ham hư vinh, quên đi thân phận của mình, ham mê quyền lực và vinh hoa phú quý, vậy thì tương lai, đối với con trai mà nói thì đó thực sự là một chuyện hết sức đau đầu. Trên người Tô Thắm lại không có đặc điểm như vậy, tương lai ở bên cạnh con trai bà cũng có thể thay nó giải tỏa lo lắng và phiền muộn, con bé là một người vô cùng phù hợp. Giờ này đây Trình Tuyết Lam lại cảm thấy vô cùng vui vẻ vì có người con dâu như vậy. Trình Tuyết Lam nói với Tô Thắm: “Đi thôi, chúng ta đi lên tầng một chuyền.” Tô Thắm có chút kinh ngạc đứng dậy đi theo Trình Tuyết Lam lên tầng ba, đây chính là căn phòng mà Trình Tuyết Lam chuyên dùng để trưng bày những đồ vật quan trọng, Trình Tuyết Lam đi tới một cái tủ bên cạnh, kéo ra, lấy ra một hộp trang sức ra. Tô Thấm có chút ngắn ra, lẽ nào bác gái muốn tặng quà cho cô? Trình Tuyết Lam cười nói với Tô Thắm: “Qua đây, ngồi xuống đi, bác có vài món đồ muốn tặng cho con.” Tô Thám không dám nhận quà, cô vẫn đứng nguyên đáy, Trình Tuyết Lam không khỏi mỉm cười vẫy tay: “Ngồi đi!” Tô Thắm mím môi ngồi bên cạnh bà, Trình Tuyết Lam mở cái hộp ra, là một cái hộp có ba tầng, bên trong có rất nhiều trang sức tỉnh sảo mà bà đã từng mang qua, có một vài món cảm giác nó khá lâu đời rồi. Trình Tuyết Lam kéo ngăn thấp nhát ra, những món đồ trang sức ở tầng này bà chưa từng mang qua hơn nữa phong cách của nó còn vô cùng thời thượng. Với lại, vừa nhìn liền biết giá trị của nó cũng vô cùng đắt đỏ, những trang sức này ngay cả thời gian cũng không cách nào có thể che đậy được ánh hào quang. “Những món trang sức này đều là quà mà bác cùng với ba Tiểu Thần khi ra nước ngoài nhận được, có một số thì đem đi khuyên góp, có một số thì lưu lại, ngoại trừ những bộ trang sức mà bác đeo hàng ngày ra thì số còn lại này đều là để lại cho con dâu tương lai, giờ đây những món đồ này cuối cùng nó cũng tìm được chủ nhân của mình rồi.” Tô Thắm không khỏi kích động, không phải là vì những món quà mà cô nhận được mà là bởi vì sự chấp nhận của Trình Tuyết Lam, điều này còn quý giá hơn bắt kỳ món quà nào. “Qua đây, chiếc vòng tay này rất hợp với con, bác đeo lên cho.” Trình Tuyết Lam chuẩn bị lấy một chiếc vòng kim cương khảm ngọc bích đeo lên cho Tô Thắm. Tô Thắm mím môi cười duỗi tay ra, xắn ống tay áo lên, lộ ra cái cổ tay nhỏ nhắn mà trắng mịn, Trình Tuyết Lam nghiêm túc đeo lên cho cô, chiếc vòng ngọc bích này đeo trên tay cô càng làm nổi bật thêm nước da trắng ngần của Tô Thắm. “Da con thật đẹp.” Trình Tuyết Lam khen một câu.