Hơn một tiếng sau, âm thanh trong phòng mới yên tĩnh trở lại, trong không khí chỉ còn nghe được tiếng thở dốc. Tô Thắm nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mắp máy, lúc này đây lại có một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên môi cô. Nụ hôn tràn đầy yêu thương… Nghỉ vấn lúc trước của Hiên Viên Thần giờ đây cuối cùng anh cũng đã có được câu trả lời, anh cau mày lộ vẻ đau lòng, bởi anh đã không biết kiềm chế bản thân. “Em ôn chứ?” Hiên Viên Thần hỏi một câu. “Ừm… mệt!” Tô Thắm mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên sự thỏa mãn và mang theo chút mệt mỏi. *Đi tắm qua một chút rồi chúng ta đi ngủ.” Nói xong Hiên Viên Thần đứng dậy, mặc quần áo, sau đó lấy một cái chăn mỏng ` bao bọc lấy Tô Thắm ôm cô tới phòng tắm. “Hôm nay ngủ ở phòng khách nhé!” Tô Thám xấu hồ nói với anh. Đương nhiên là Hiên Viên Thần biết cô là muốn ám chỉ tới điều gì, bởi vì trên giường còn có chứng cứ chứng minh cho lần đầu tiên của cô. “Anh không để ý.” Hiên Viên Thần thấp giọng cười. “Không được, em để ý.” Tô Thắm kiên quyết muốn đổi giường. “Được rồi! Nghe theo em.” Hiên Viên Thần cười rộ lên, anh có một loại suy nghĩ là cả đời này mọi chuyện sẽ đều nghe hết theo cô. Một đêm này Tô Thắm thật sự là đã quá mệt rồi, ôm người đàn ông bên cạnh rồi ngủ một cách ngon lành. Hiên Viên Thần nhìn chăm chú vào người phụ nữ ở trong lòng, anh có một loại cảm giác như bị lây nhiễm, anh nhẹ nhàng đặt gò má lên trán cô rồi cũng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm, nhưng cũng mới có sáu giờ sáng. Tô Thắm đang chìm trong giắc mộng, thế nhưng có lẽ là do cửa số chưa được khóa chặt cho nên có một luồng gió lạnh ập tới, Tô Thắm theo bản năng mà nhích lại gần người đàn ông bên cạnh, cánh tay rắn chắc của Hiên Viên Thần ôm chặt lấy cô, trước khi cô tỉnh dậy anh kéo chăn bông cho cô để cô không bị lạnh. Tô Thắm cảm nhận được, khóe miệng cô cong lên một nụ cười, cảnh tượng trong mơ cũng trở nên xinh đẹp hơn. Đại khái là tầm bảy giờ, đồng hồ sinh học khiến cho Hiên Viên Thần tỉnh giấc, nhìn người phụ nữ ở trong lòng vẫn còn đang ngủ, anh không động cũng không muốn đánh thức cô dậy. Thời gian của anh từ trước đến nay luôn rất xa xỉ thế nhưng vì cô mà anh đã ngây người suốt một tiếng đồng hồ. Đôi mi dài tựa như cánh bướm che đi đôi mắt xinh đẹp của cô, tựa như cô đã bị thời gian đánh thức, đôi mi rung rung hai cái rồi sau đó mở mắt ra, đôi mắt trong suốt sạch sẽ tựa như nước. Hiên Viên Thần nghĩ rằng đây chính là đôi mắt đẹp nhất mà anh từng thấy, anh cúi người xuống hôn một chút. Tô Thắm vừa mới sáng sớm đã cảm nhận được sự nhiệt tình của người đàn ông này, trong nội tâm thật ra cũng có chút kinh ngạc, đương nhiên là cô cảm nhận được, không chỉ cảm nhận được sự nhiệt tình trong nụ hôn của anh mà còn có cả thân thể anh nữa. Hơn nữa hai người họ lại không mặc đồ, do dó cảm giác sẽ trở nên vô cùng rõ ràng. Hiên Viên Thần cảm giác được sự trốn tránh của cô liền thấp giọng cười an ủi: “Yên tâm đi! Anh rời giường.” Nói xong vén chăn xuống giường, Tô Thắm lập tức ngẳng đầu, có chút xấu hỗ lại có chút to gan thưởng thức thân thể anh, người đàn ông này vẫn duy trì được một thân thể hoàn mỹ, hoàn toàn không giống cơ thể của một người đàn ông ba mươi hai tuổi chút nào, mà trông càng giống một cậu thanh niên cường tráng mạnh mẽ hơn hai mươi tuổi hơn. Ngay cả sự nhiệt tình của anh đêm qua cô cũng đã cảm nhận được rồi. “Lịch trình của ngày hôm nay đã được xếp kín rồi có phải không?” Tô Thắm quấn trong chăn ấp ám hỏi anh. “Ăn cơm trưa xong chúng ta sẽ đi cùng nhau, đồng thời, sau bữa tối anh có thời gian trống lúc đó anh sẽ ở cùng em.” Khuôn mặt Tô Thắm đỏ lên, câu này là muốn ám chỉ gì chứ?