Đường Tư Vũ ngồi trên ghế sofa trong phòng con trai, nhìn vali mà cô vừa mua về cho cậu, cậu có chút ngốc nghếch gấp những bộ quần áo nhỏ hết sức chăm chú đặt từng bộ từng bộ vào trong valli. Đường Tư Vũ cảm thấy con trai mình lớn rồi, nghĩ lại thấy như hôm qua cậu vừa sinh ra, nghe thấy tiếng khóc oa oa của cậu vang lên từ phòng sinh, vang dội tiếng khóc, nhưng bây giờ đã cao 1m2 rồi, ngũ quan nho nhỏ cũng có phần nào giống ba. “Mami, mami mau giúp daddy đi! Con có thể tự thu xếp.” Cậu nhóc nhỏ nhìn cô nói. Đường Tư Vũ hiểu được mình ngồi đây sẽ tạo áp lực cho cậu, cô cười cười đứng dậy nói: “Vậy được, con thu xếp xong xuống tầng ăn cơm nhé.” “Vâng.” Cậu nhóc nhỏ ngoan ngoãn đáp. Đường Tư Vũ đi ra, lượn qua một hành lang liền đến thư phòng, trước cửa sổ, Hình Liệt Hàn đang gọi hiện thoại, xử lý các vân đề về công việc, nghe thấy tiếng bước chân, hắn xoay người nhìn sang, kết thúc cuộc điện thoại công việc. “Con trai thu xếp thế nào rồi?” “Đang thu xếp, chắc là trước bữa tối sẽ xong.” Đường Tư Vũ cười đáp lại. Hình Liệt Hàn tiến lên cười hỏi: “Con trai lớn như vậy, hiểu chuyện như vậy, lúc nào mới cho con một cô em gái đây?” Đường Tư Vũ mím môi nghiêm túc suy nghĩ một lát, đáp: “Lần này về nước tính đi!” Trong ánh mắt Hình Liệt Hàn hiện rõ vẻ kinh hỷ, đồng thời kéo cô ôm vào lòng: “Nếu em không muốn anh cũng không ép em.” “Muốn, em muốn có thêm một đứa nữa.” Đường Tư Vũ nói với giọng rất chắc chắn. Con đáng yêu như thế, cô thật không ngại sinh thêm đứa nữa, nhân lúc còn trẻ, đẻ một đứa nữa hoàn toàn không có áp lực gì. Hình Liệt Hàn vỗ về mái tóc dài của cô, mím môi cười: “Được, vậy chúng ta sinh thêm đứa nữa, lần này anh sẽ luôn ở bên em, đợi đứa con thứ hai của chúng ta ra đời.” “Ưml” Đường Tư Vũ cũng tin rằng, đứa bé thứ hai ra đời cô sẽ không khổ như trước. Bởi vì bên cạnh cô có rất nhiều người yêu cô và con. Hình Nhất Phàm ở trong phòng đọc sạc, lúc này, Hình Nhất Nặc từ ngoài cửa ló đầu vào nhìn cậu: “Anh ba, em có chuyện muốn thương lượng với anh.” “Nói.” Hình Nhất Phàm cũng không ngắng đầu lên. “Hai cái vali của em cũng không đủ để hết quần áo của em, có thể mượn vali của anh để nhờ quần áo của em không?” “Hai cái vali cũng không đủ?” Hình Nhất Phàm bỡn cọt cười. “Không phải! Lần này em hứa mua quà cho hai người chị em tốt, mua nhiều quá giờ không để vừa.” Hình Nhất Phàm chỉ tay vào một cái vali trên giường nói: “Cái vali màu xanh biển kia vẫn đựng được, em để vào đó đi.” Hình Nhất Nặc vui vẻ, lập tức đến lấy chiếc vali màu xanh dương, nhắc lên thấy rất nhẹ, cô liền biết có thể để rất nhiều quần áo đây. Thực ra mua quà gì đó không phải là nói thật, mà lần này cô muốn đem nhiều quần áo đẹp đế về nước. Bởi vì cô hy vọng khi gặp được người đó, cô ăn mặc rất rất đẹp. Chớp mắt đã đến thời gian ước định, 9 tháng qua rồi, rất nhanh sẽ qua 1 năm. Cô không tin Tết đến anh lại không về nhà một chuyến. Vì vậy lần này về nước cô cực kỳ mong đợi. Hình Nhất Nặc bỏ đầy quần áo của mình vào vali của Hình Nhất phàm, sắp không đựng được nữa rồi mới đem trả về phòng cô.