“Anh rất nhạy cảm với các con số, anh có thể làm kế toán.” “Anh ghét cảm giác bị người khác chỉ điểm, anh chán ghét cảnh bị người khác vung chân múa tay và chèn ép.” “Anh nghĩ đến người nhà anh đi, bọn họ cần anh.” Tô Thắm tiếp tục khuyên: “Nghĩ đến ba mẹ anh, anh có còn nhớ không? Lúc anh học đại học, bọn họ vì tặng anh đặc sản quê hương mà ra nước ngoài, ở nước ngoài cũng có thể mua được, nhưng họ cảm thấy như vậy không đủ chính thống, vì vậy họ đã đến một nước bắt đồng ngôn ngữ, suýt chút nữa còn bị người khác lừa tiền, cuối cùng được cảnh sát đưa đến trường của chúng ta, năm nay họ cũng đã 65 tuổi rồi!” Giọng nói của Tô Thắm ôn hòa lại chân thành, như một phát thanh viên tràn đầy cảm tình sắc thái. “Em… em còn nhớ tuổi của họ?” Đoạn Tử Hiên kinh ngạc vài giây. “Tất nhiên là nhớ, họ sinh cùng năm khác tháng, sinh nhật vào ngày thứ 6 sau trung thu, sau khi về nước tôi từng đến thăm họ.” Lúc đó, Đoạn Tử Hiên chợt trầm mặc. “Anh không thể bỏ mặc họ, họ chỉ có một đứa con trai là anh, họ sống vì anh, cả đời làm tất cả mọi thứ đều vì tốt cho anh, anh không thể để họ thất vọng.” “Em thấy anh còn khả năng làm họ tự hào ư? Giờ anh không còn gì nữa rồi.” Đoạn Tử Hiên chán chường cười khổ. “Đương nhiên còn, trong mắt họ cho dù anh làm công việc gì, hoặc trạng thái sống của anh ra làm sao, đối với họ mà nói, anh chính là niềm tự hào của họ, là hy vọng sống của họ.” “Anh không phải… anh đã là một phế vật rồi.” Đoạn Tử Hiên lâm vào hoài nghi bản thân. “Nếu như anh cảm thấy mình là một phế nhân, anh có thể đến trung tâm tàn tật làm từ thiện, làm chút chuyện có ý nghĩa, so với những người mắt tay mắt chân đó, anh đã là một người vô cùng may mắn rồi, bởi vì anh đầy đủ tứ chỉ, còn có học thức cao.” Giọng nói của Tô Thắm không phải là khuyên anh ta mà là sự mong đợi chân thành. “Em… sao em lại muôn nói với anh những điều này?” Đoạn Tử Hiên ở đầu bên kia điện thoại có chút ăn nói lộn xôn. “Tôi không biết, chỉ là tôi cảm thấy nếu anh tự buông bỏ bản thân mình, tôi sẽ tiếc thay cho anh, nếu anh cứ như vậy, tôi cũng sẽ tiếc thay cho ba mẹ anh, anh không nên để họ sống nửa đời sau trong đau khổ, nếu anh phạm tội, kể cả anh muốn trả thù tôi, sát hạt tôi để phát tiết nỗi hận, sau này anh vào tù, họ sẽ không thể ngắng đầu mà sống tiếp.” Đoạn Tử Hiên lại tiếp tục trầm mặc, chỉ là hô hấp của anh ta, mới bắt đầu thì gấp gáp, sau đã bình ổn trở lại, dường như tâm tình không kích động như trước nữa. “Nếu anh muốn làm gì tôi, tôi không ngăn anh, tôi chỉ dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình, nếu anh vào tù, tôi nguyện ý chăm sóc ba mẹ giúp anh.” Tô Thắm bình tĩnh nói. “Tô Thắm, anh sẽ không làm hại em.” Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh nghẹn ngào của Đoạn Tử Hiên. Anh ta bị thuyết phục rồi, e rằng chuyên gia khuyên nhủ đứng trước mặt anh ta cũng không bằng những lời nói này của Tô Thắm, đánh thức anh ta, cũng kéo lý trí của anh ta lên từ bên bờ bực thẳm. “Vậy tiếp theo anh định làm gì?” Tô Thắm hỏi. “Nghe lời em, đến trung tâm tàn tật làm việc nghĩa.” Đoạn Tử Hiên cười, có chút vị cay đắng: “Mấy ngày qua anh thật sự sắp điên rồi, anh vẫn luôn oán hận em, oán hận em đã hủy hoại cuộc đời anh, cũng oán hận em không nói giúp anh một câu trước mặt thông thống để anh được trở về vị trí cũ.” “Anh nghĩ anh bị điều khỏi chức vị đó là do tôi sao?” Tô Thắm nhẹ giọng hỏi. Đoạn Tử Hiên ở vị trí đó quả thực đã làm ra chút chuyện bất chính, chỉ là không bị phát hiện, lúc này, nội tâm của anh ta hoàn toàn thản nhiên đối mặt với quá khứ.