Hình Nhất Nặc nhìn anh chăm chú hỏi. “Đương nhiên là anh có nhớ.” Ôn Lương Diệu mím môi cười đáp, nếu có thể nói thật, mỗi ngày anh đều nhớ đến cô. “Thật sao? Nhớ em sao?” Hình Nhất Nặc muốn nghe một câu trả lời chắc chắn. “Ừ!” Ôn Lương Diệu gật đầu, xác nhận câu trả lời của mình. Trong ánh mắt của Hình Nhất Nặc lộ ra sự hạnh phúc, cô quay đầu lại thì nhìn thấy hai người phụ nữ gợi cảm đang ngồi ở đằng xa. Ôn Lương Diệu thấy cô không nói nữa, giống như còn có chút ủ rũ, anh liếc mắt hỏi: “Em sao vậy?” “Không có gì!” Hình Nhất Nặc phồng má. “Anh đi vệ sinh, em ngoan ngoãn đừng chạy lung tung.” Ôn Lương Diệu nói với cô. Hình Nhất Nặc gật đầu. Ôn Lương Diệu đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Lúc này, một người phụ nữ ở bàn bên kia đứng dậy, mỉm cười đi tới và ngồi xuống vị trí của Ôn Lương Diệu. “Em gái, vừa rồi có phải là anh trai của em không? Có thể giúp chị một việc là cho chị số điện thoại của anh ấy được không.” Vẻ mặt cô gái kia khát vọng hỏi. Hình Nhất Nặc chớp mắt không nói gì. Cô gái ngay lập tức lại nói: “Chị khá hứng thú với anh trai của em, vậy như thế này đi! Chị tặng em một món quà, em cho chị biết thông tin của anh ấy được không?” Hình Nhất Nặc nói: “Ai nói anh ấy là anh trai tôi! Anh ấy không phải anh trai tôi!” “Cái gì? Anh ấy không phải anh trai em! Vậy anh ấy là gì của eml” “Anh ấy là… anh ấy là bạn trai của tôi.” Hình Nhất Nặc vừa chột dạ vừa lớn tiếng trả lời cô gái kia. Cô gái lập tức sửng sốt: “Hai người… hai người nhìn tuổi có chút khác biệt! Em gái, em không phải là đang nói dối chị đi!” “Không nói dối cô, anh ấy là bạn trai của tôi.” Hình Nhất Nặc nói rất tự tin. Trong mắt cô gái có cảm giác mắt mát, đồng thời cũng lộ ra sự khôn khéo, tuy rằng cô gái trước mặt xinh đẹp như búp bê, nhưng đàn ông làm sao có thể thích một cô bé chưa trưởng thành được cơ chứ? Khẳng định là phải thích kiểu người đầy đặn như cô tacccLúc này, cô ta nhìn thấy Ôn Lương Diệu từ bên kia đi tới, cô ta lập tức mỉm cười, đứng dậy rời đi. Ngay khi Ôn Lương Diệu vừa bước ra khỏi hành lang, anh đã nhìn thây người phụ nữ đang ngồi trên ghế của anh trò chuyện với Hình Nhát Nặc, anh nhíu mày bước nhanh tới. ÔN Lương Diệu liếc nhìn người phụ nữ ở bàn bên, ngồi trở lại chỗ của mình, nói với Hình Nhất Nặc ở phía đối diện: “Sao vậy?” “Ò! Có một phụ nữ xinh đẹp muốn số điện thoại của anh.” Hình Nhất Nặc cười trả lời. Ôn Lương Diệu sửng sốt, cười hỏi: “Em không nói cho họ số điện thoại của anh đấy chứ!” Hình Nhất Nặc nhìn về hướng của người phụ nữ, chỉ thấy người phụ nữ mái tóc dài xõa hờ kia cũng đang nhìn về phía này với nụ cười không rõ. Hình Nhất Nặc chống cằm, nói với Ôn Lương Diệu: “Em nói với họ là anh là hoa đã có chủ.” Ôn Lương Diệu cầm lấy tách trà lên uống, lúc này nghe thấy cô gái xinh đẹp đối diện nói anh là hoa đã có chủ làm Ôn Lương Diệu suýt chút nữa sặc trà trong miệng, anh ngước mặt lên hỏi: “Em thật sự nói như vậy?”