hau quá tàn nhẫn. Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, Hình Nhất Nặc không thấy Ôn Lương Diệu đến tìm mình. Cho đến chiều ngày thứ ba, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cầm lên thì thấy là anh. Cô vui vẻ nghe máy: “Alo, anh đến rồi hả? Đứng trước cửa sao?” “Hình Nhất Nặc, anh đang ở sân bay.” Giọng Ôn Lương Diệu truyền đến. Nụ cười trên môi Hình Nhất Nặc vụt tắt, lập tức trở nên hoảng sợ: “Sao anh lại ở sân bay? Anh muốn đi sao?” “Ừm, anh muốn quay trở lại làm việc.” “Không, em không muốn anh đi.” Hình Nhất Nặc đột nhiên bật khóc: “Em không muốn anh đi đâu.” “Hình Nhất Nặc, nghe anh, chúng ta sẽ còn gặp lại.” “Phải rất lâu mới gặp được, em không muốn.” Hình Nhất Nặc bộc lộ tính khí trẻ con. “Hình Nhất Nặc, em phải học cách trưởng thành, hiểu chuyện. Cuộc sống luôn có sự biệt ly, chia cắt là để được trùng phùng.” Ôn Lương Diệu nhẹ giọng an ủi. Tuy nhiên trong lòng anh lại đau xót, vừa mong cô không bao giờ lớn, anh lại phải để cô học cách trưởng thành. Lúc này, qua điện thoại cô nghe thấy có người đang gọi anh, cô biết anh sắp phải lên máy bay rồi. “Nhất Nặc, anh phải lên máy bay rồi, lần sau gặp.” Hình Nhát Nặc cầm điện thoại vội hét lên: “Vậy anh nhất định phải trả lời tin nhắn của em, không được không đề ý đến em.” “Được, anh sẽ liên lạc thường xuyên.” Ôn Lương Diệu cam đoan. Sau khi Ôn Lương Diệu rời đi, trong sân bay một cô gái trẻ nhìn đi nhìn lại tấm vé trong tay mình, nhìn tắm vé, trong lòng cô tràn ngập cảm xúc phức tạp và mãnh liệt. Cô chính là Thư Thuần, cuối cùng cô đã thu hết can đảm để mua một vé ra nước ngoài để tìm Mộ Phi. Có đôi khi, một số người dù chỉ có một tia hy vọng trong lòng cũng không từ bỏ, không dễ dàng bị dập tắt. Ngay cả khi cô chưa hề nghĩ tới chuyện, sau khi nhìn thấy anh cô muốn nói với anh điều gì? Nhưng, nếu cô không đi đến đó, cả đời này cô cũng sẽ không cam lòng. Mặc dù Mộ Phi đã rời khỏi đất nước, nhưng số tiền mà anh gửi về cho cô nhỉ viện không phải là ít. Bởi nhờ sự giúp đỡ của anh những đứa trẻ trong cô nhỉ viện không còn sống cơ cực nữa. Viện trưởng cũng không còn sầu não vì thiếu tài chính nữa. Hết thảy tất cả mọi người đều có cuộc sống tốt đẹp hơn. Tất cả những điều này là do Mộ Phi mang lại. Cho nên Thư Thuần nghĩ nếu cô gặp lại anh , cô sẽ nói một tiếng cảm ơn. Cảm ơn anh vì sự cống hiến quên mình, để những đứa trẻ neo đơn này có một mái ấm. Thư Thuần cảm thấy có chút bối rối khi trong tay cô chỉ có một địa chỉ rất mơ hồ, đó là địa chỉ mà cô lấy được từ một vị lãnh đạo cấp cao trong công ty Mộ Phi. Nhưng chính vị lãnh đạo này cũng không biết cụ thể. Chỉ nói cho cô biết là, Mộ Phi đã thành lập một chỉ nhánh ở một thành phố nước S, anh sẽ xuất hiện trong cuộc họp mỗi tháng một lần, vị tiền bối này đã đi dự một cuộc họp. Trừ điều đó ra, địa chỉ nơi ở của Mộ Phi, bệnh viện điều trị của anh, ngay cả người lãnh đạo cấp cao này cũng không lấy được. Thư Thuần không có nhiều cách để lấy được tin tức của Mộ Phi, nhưng mà dù chỉ có một địa chỉ mơ mồ cũng không thể dập tắt được quyết tâm muốn tìm anh. “Mộ Phi, em đến thăm anh.” Thư Thuần lầm bằầm trong lòng khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, thông báo lên máy bay phát ra từ bộ đàm, Thư Thuần xách ba lô lên và bước vào đám đông.