“Nặng hơn nữa anh cũng ôm được.” Ôn Lệ Thâm vô cùng tự tin. Tô Hi lập tức nhướng mày: “Vậy em phải ăn thật nhiều, ăn đến khi anh không bề được em nữa.” Ôn Lệ Thâm bắt lực với cô. “Nghe nói phụ nữ sinh con xong cơ thể sẽ biến hình, nhỡ em sinh xong trở nên rất mập thì làm sao bây giờ? Anh có còn thích em không?” Tô Hi đùa giỡn hỏi anh. Ánh mắt Ôn Lệ Thâm dịu dàng: “Dù em có biến thành hình dạng gì, anh đều thích.” Tô Hi cảm nhận được sự thật lòng trong câu nói của anh, cô mím môi cười một tiếng, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh: “Được, có những lời này của anh, em liền yên tâm.” Tập đoàn Thiên Mạc thông báo, đối với hành vi cố tình hãm hãi người khác của Lục Y San, phải nghiêm túc xử lý, lập tức sa thải, không bao giờ tuyển dụng nữa. Những lời này không nói thừa ra chữ nào, nhưng những ai trong giới đều sẽ hiểu, nếu còn ai dám dùng Lục Y San chính là đang đối đầu với tập đoàn Thiên Mạc, mà ai chán sống mới đi đối đầu với lão đại trong ngành thế này? Huống chỉ Lục Y San lại đắc tội với Ôn Lệ Thâm. Người quản lý của cô ta cũng chẳng cho cô ta thêm thời gian, lập tức tới giải ước, những đại ngôn đã ký với cô ta đều hủy bỏ, trong tay cô ta giờ chỉ con thông báo, những bộ phim có cô ta đều đã được đổi vai. Rốt cuộc cô ta cũng hiểu câu nói kia của Tô Hi, cô ta xong đời rồi. Tô Hi nói được làm được. Giờ phút này, Lục Y San có hối hận thế nào, cô ta cũng không còn cách nào thay đổi được. Dĩ nhiên, đây cũng là một cơn địa chấn trong giới giải trí, đặc biệt là với những nữ minh tinh còn đang muốn dây dưa với Ôn Lệ Thâm. Chuyện này bị Ôn Lệ Thâm mạnh mẽ áp chế lại, trên mạng chỉ còn người chế giễu cô ta, không ai dám nói đến những chuyện trước đây nữa. Chuyện hôm nay giải quyết xong, buổi tối, Ôn Lệ Thâm ăn xong, chừng bảy giờ tối liền cùng Tô Hi ra ngoài đi bộ. Tóc dài của Tô Hi lười biếng thả ra sau gáy, nhìn gương mặt cô mềm mại như thiếu nữ, ngũ quan tinh xảo, khi cười lên vô cùng mê người. Vóc người Ôn Lệ Thâm cao lớn, đi bên cô, vừa đỡ, vừa chở che, vào lúc cô mệt mỏi sẽ dựa vào ngực anh, làm nữũng một hồi. Bức tranh hai vợ chồng họ, ai nhìn vào cũng thấy tình cảm. Ở nước S xa xôi, trong một nông trại, cuộc sống vừa yên bình lại phong phú vui vẻ, đây có lẽ là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cô, bên ngoài bãi cỏ, hương thơm của cuộc sống bay tới. Việc đầu tiên của cô là mặc quần áo rồi chạy đến phòng Mộ Phi, cùng anh luyện tập hồi phục, bây giờ Mộ Phi đã có thể đi chậm rãi độ trăm thước. Có điều, hơn một năm không xuống đất, các bắp thịt của anh vô cùng nặng nề, những lúc như vậy, phải mời bác sĩ đến đắm bóp để cơ chân anh hồi phục. Một năm này của anh chưa từng có tự tin, trải qua mấy ngày này, cuối cùng tự tin của anh đã tìm về, anh cũng nóng lòng, trong đầu tràn đầy d*c vọng muốn tới bên cạnh cô. Không lúc nào anh không muốn đứng lên, chuyện này đôn đốc anh, giúp anh bắt đầu từng bước đi bộ. Hôm nay Mộ Phi luyện tập được chừng trăm thước, anh đã thở hồn hễn, trán cũng toàn mồ hôi lạnh, Thư Thuần làm tay vịn cho anh, mang đến khăn lông lau mồ hôi cho anh. Bên người họ là một dải hoa hồng xinh đẹp, mùi hoa bay tới, ánh mắt Mộ Phi rơi trên gương mặt Thư Thuần, chỉ thấy gương mặt cô nhỏ bé tinh xảo, hoa nhường nguyệt thẹn. Mộ Phi ngắm được bông hoa xinh đẹp nhất, anh đưa tay ra muốn hái cho cô. : Anh buông lỏng tay Thư Thuần, cô ngần ra, thấy anh kiên trì đi tới cúi người, hái được cành hồng kia, anh còn tỉ mỉ bỏ đi gai nhọn, xoay người đưa cho cô. “Tặng em.” Đáy lòng Thư Thuần cảm nhận được hương vị hạnh phúc cô nhận lấy: “Cảm ơn anh.” “Là anh phải cảm ơn em vì đã không rời bỏ.” Mộ Phi dịu dàng nói. “Không cần cảm ơn em, đây là chuyện em phải làm.” Thư Thuần lắc đầu, ánh mắt đầy cảm kích: “Anh để em ở bên cạnh anh, em đã vô cùng cảm kích.” “Nếu em muốn ở lại, hãy ở lại, anh cần em.” Mộ Phi nói những lời này, vô cùng trầm thấp quyến luyến. Thư Thuần có chút ngại ngùng rủ mi, cong môi cười một tiếng, nhưng rất nhanh ngắng đầu lên: “Cả đời này em cũng sẽ không rời bỏ anh.”