Mộ Phi không còn cách nào khác, đành dùng cách này để khuyên giải cô. Thư Thuần kinh ngạc, cô biết anh có tiền, chính bởi vậy, cô luôn nghĩ bản thân không thể nào được trở thành một kẻ tham tiền, vì cô không cần tiền của anh, thứ cô cần chỉ là tư cách được ở bên anh. “Được, món quà này em nhận, nhưng sau này đừng đưa nữa được không?” Thư Thuần cười một tiếng, đừng chối bỏ tâm ý của anh. Mộ Phi lắc đầu cười: “Chuyện này anh không có cách nào đồng ý với em, sau này sợ là nhìn thấy thứ gì thích hợp với em, anh đều sẽ mua, không cần biết giá tiền thế nào.” Thư Thuần nghe xong, chỉ thấy lòng mình ngọt ngào, những lời này so với những món quà còn làm cô vui vẻ hơn. Ÿ vị này chính là, cô đã được người đàn ông này đặt ở trong lòng, trải qua những ngày này, họ không nói rõ tâm tư, nhưng hai người cũng ăn ý hiểu lòng đối phương. Thư Thuần cầm sợi dây chuyền kia, Mộ Phi đưa tay nhận lấy: “Anh giúp em đeo lên thử.” Thư Thuần gật đầu đưa cho anh, đôi tay đưa lên vén tóc, Mộ Phi nghiêm túc đeo lên cho cô, nhìn sợi dây chuyền bạch kim đeo lên cần cổ tuyết trắng của cô, đáy lòng anh xông lên một sự xúc động. Anh cúi người, hôn lên cần cổ mảnh khảnh của cô. Gương mặt xinh đẹp của Thư Thuần ửng đỏ vì ngại ngùng, cô xoay người, khẽ vuốt viên kim cương, ngẳắng đầu lên cho anh nhìn. Mộ Phi mãn nguyện cười: “Rất hợp với em.” Chân của Mộ Phi, dưới sự chăm sóc của bác sĩ đang càng ngày càng tốt lên, còn có thể kiên trì đi được hơn trăm thước, anh còn có thể đi dọc vườn hoa, chỉ là còn phải cố gắng luyện tập thêm, tuy nhiên, so với hơn một năm ngồi xe lăn của anh, đây đã gọi là được ông trời ban ơn rồi. Ba mẹ Mộ Phi cũng vui mừng khôn xiết, con trai là sinh mạng của họ, bây giờ con trai rốt cuộc cũng khôi phục, cuộc đời anh sẽ lại sang trang mới. Mà hết thảy những điều này đều là công lao của Thư Thuần, vì cô đã dũng cảm xuất ngoại đến tìm anh, thay đổi con người anh. Lúc này Mộ Phi đã có thời gian đưa cô đi dạo ở trung tâm thành phố, cùng cô ngắm những danh lam thắng cảnh ở đây. Hôm nay, công ty Mộ Phi có một nhân viên cấp cao người bản xứ kết hôn, mời anh đến tham dự. Tất nhiên Mộ Phi sẽ mang theo Thư Thuần, ở quốc gia này, hôn lễ là một chuyện rất quan trọng, cho nên khách mời đều sẽ mặc trên người những bộ quần áo đắt tiền. Điều này cũng là để tôn trọng vợ chồng mới cưới. Khi nhận được tin, Mộ Phi đã lén gọi cho cửa hàng định chế trang phục, làm cho Thư Thuần một bộ lễ phục xinh đẹp. Vừa hay lần trước Thư Thuần có để lại kích cỡ cơ thể cô, bộ lễ phục này chỉ làm cho riêng cô. 3 Thư Thuân cũng đột nhiên được Mộ Phi báo sẽ tham dự hôn lê này, việc này làm cô rất lo lắng, đồng thời cũng rất kích động. Ngoài mặt Thư Thuần không nói, nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ nên mặc đồ gì mới có thể sánh đôi với Mộ Phi trong hôn lễ, lẽ tất nhiên, cô không muốn làm mắt mặt anh. Mặc dù trang phục hàng ngày của cô cũng là đồ hang, nhưng trong lòng Thư Thuần, muốn cùng anh tham gia những sự kiện đông người thế này, cô vẫn chưa đủ xuất sắc. Mộ Phi nhìn cô loay hoay trong phòng chọn quần áo, anh đứng cửa cười: “Thư Thuần, cùng anh đến một nơi.” *Đi đâu?” Thư Thuần đi tới, Mộ Phi liền nắm tay cô, đi về phía phòng anh. Thư Thuần có chút mong đợi, lại có chút hiếu kỳ. Mộ Phi đẩy cánh cửa, một bộ lễ phục tinh xảo màu xanh lá cây hiện ra trước mắt cô. Thư Thuần không khỏi trợn tròn mắt, không dám tin nhìn bộ lễ phục này: “Anh mua từ khi nào thế.” “Không phải mua, bộ trang phục này anh đặc biệt nhờ người đặt may, là màu sắc em thích.” Mộ Phi cười. Thư Thuần còn nhớ mấy hôm trước, Mộ Phi có hỏi cô thích quần áo màu gì, Thư Thuần suy nghĩ một hồi, nói mình thích màu xanh. Không nghĩ, hóa ra anh hỏi vì bộ lễ phục này. “Bây giò, em không cần lo không có lễ phục để tham gia hôn lễ nữa.”