Chương :
Khi Lam Thiên Thần quay trở lại xe, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, như thể tất cả sự ngột ngạt tồn đọng lúc này đều được phun ra ngoài.
Anh không khỏi cười nhạo chính mình, tại sao anh phải quan tâm cô nhiều như vậy? Có phải vì tối qua suýt chút nữa anh đã nhìn thấy hết toàn bộ của cô, vậy nên mới muốn bù đắp cho cô chút gì đó sao?
Mà lúc này trong phòng khách, tâm trạng của Bùi Nguyệt Hoàng cũng có chút bối rối, lúc này đáng lẽ ra cô nên nghĩ đến chuyện ngày mai phải đi xem mắt, nhưng lúc này, đầu óc cô chỉ toàn những chuyện xảy ra vào tối nay.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cô không khỏi đỡ lấy trán tự cười nhạo chính mình. Cô bị sao vậy chứ? Dù sao đi nữa, thì vẫn có một vấn đề mắc tại đó cơ mà! Lam Thiên Thần là một người đàn ông nhỏ hơn cô tận ba tuổi, cho dù cô có nghĩ thế nào đi nữa, thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.
Trong phòng khách của Bạch Hạ lúc này cũng có một bóng người không chịu rời đi, Hình Nhát Phàm biếng nhác ngồi ở ghế trên sô pha nhà cô xem trận đấu bóng.
Rõ ràng là TV của nhà anh đắt hơn cô gấp nhiều lần, màn hình cũng lớn hơn rất nhiều, thế nhưng anh vẫn ở lì nhà cô xem bóng đá, còn cắn hết hạt dưa cô mới mua về.
Bạch Hạ thấy thời gian đã không còn sớm nữa rồi, cô bước ra khỏi phòng làm việc, nói với người đàn ông trên ghế sô pha: “Hình Nhất Phàm, muộn lắm rồi.”
Ý cô muốn nói là, có phải anh nên đi về rồi không?
Hình Nhất Phàm quay đầu lại nhìn cô, có chút không bằng lòng nói: “Nếu anh nói anh muốn ở lại đây thì sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạ lập tức đỏ bừng, cô nghiêm mặt nói: “Anh chỉ mới tỏ tình rồi thôi! Không có nghĩa là chúng ta phải sống chung một nhà.”
Hình Nhất Phàm thấy mình đã doạ cô sợ, anh lập tức thu đôi mắt nóng rực của mình lại: “Anh vẫn không ngủ được!”
“Vậy anh cứ về phòng của mình tự coi đi! Em muốn đi ngủ.” Bạch Hạ có chút buồn ngủ.
“Em cứ ngủ phần em đi, anh tiếp tục xem phần mình, sẽ không làm phiền em đâu.” Hình Nhất Phàm muốn ở lại nhà cô, không muốn rời đi.
Nói xong anh còn chủ động vặn nhỏ âm lượng vừa đủ đến mức cực nhỏ để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Bạch Hạ khẽ trợn tròn mắt, anh ở đây thì sao cô ngủ kiểu gì chứ! Cô ngủ được à?
Mặc dù cô không lo anh sẽ làm gì, nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến cô.
“Vậy thì… tụi mình cùng xem một bộ phim đi!” Bạch Hạ cũng muốn xem cùng anh.
“Được! Em muốn xem gì? Giờ này xem phim kinh dị cũng không tệ đáy.” Hình Nhất Phàm đề nghị.
Bạch Hạ nghe vậy, lông trên lưng dựng hết cả lên, “Đừng… Em không muốn xem cái đó đâu.”
“Vậy thì xem phim tình cảm vậy!” Hình Nhất Phàm đề nghị.
Bạch Hạ từ chói: “Cũng không xem cái đấy.”
“Vậy xem gì đây?”
“Xem phim hoạt hình.” Bạch Hạ nói.
Hình Nhất Phàm đến cạn lời với cô.
“Chỉ có trẻ con mới xem phim hoạt hình.” Hình Nhất Phàm nhíu mày phản đối.
Bạch Hạ ngồi xuống bên cạnh anh, cầm điều khiển lên tìm phim hoạt hình, Hình Nhất Phàm có phản đối cũng vô hiệu.
Bạch Hạ tìm được phim hoạt hình yêu thích xong thì lại cảm thấy nhạt miệng nên vươn tay cầm lấy thanh cay vừa xé ra lúc chiều.
Vừa định đưa vào miệng thì bỗng nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên ra lệnh cho cô: “Không được ăn loại đồ ăn này.”
Bạch Hạ lập tức ngắng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Ngon lắm đó!”
Hình Nhất Phàm đưa tay ra, ngang tàng giật lấy nó từ cô, Bạch Hạ nuốt nước bọt, cô suýt nữa thì dãi cả nước miêng ra.
“Đưa cho em đi! Em chỉ ăn một thanh thôi.” Bạch Hạ không ngờ đến, có bạn trai rồi thì cô ăn gì anh cũng sẽ quản thế này.
Hình Nhất Phàm đành đưa lại cho cô, Bạch Hạ rút ra một thanh xong anh liền ném thẳng phần còn lại vào thùng rác.
Bạch Hạ đau lòng nhìn theo, chỉ đành phải ăn một chút cho đỡ thèm trước đã. Hình Nhất Phàm đứng dậy, rót cho cô một cốc nước đặt trên bàn.