Chương :
Tập đoàn Lam thị, Lam Thiên Thần đang ở cuộc họp buổi sáng như thông lệ, chỉ là lúc cấp dưới anh báo cáo, suy nghĩ anh lại đang thát thần, trong đầu của anh, xuất hiện hình bóng Bùi Nguyệt Hoàng, chẳng lẽ người phụ nữ này cậy mạnh thật sự đến công ty họp!
Vết thương ở chân của cô thành ra như vậy, nếu như không nghỉ ngơi tốt, về sau sẽ lưu lại mầm bệnh, sẽ phiền toái hơn.
Lam Thiên Thần suy nghĩ một chút, nói nhân viên hội nghị: “Tan họp, một hồi nộp báo cáo lên cho tôi.”
Nói xong, anh cầm điện thoại di động lên đi về phía phòng làm việc, anh trực tiếp gọi tới số Bùi Nguyệt Hoàng.
Lúc này, ở tập đoàn Bùi thị, trong phòng hội nghị quan trọng, ngồi hơn mười vị cổ đông, đang mở một hội nghị vô cùng quan trọng.
Mà ngồi ở vị trí cao nhất, điện thoại di động Bùi Nguyệt Hoàng phát ra âm thanh, ở trong phòng hội nghị an tĩnh, ồn ào vang lên.
Bùi Nguyệt Hoàng cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, tên phía trên khiến dòng suy nghĩ của cô khẽ run, cô đưa tay nhỏ giọng nghe: “Alo!”
“Cô thật sự đang họp sao?” Lam Thiên Thần nghe cô nhỏ giọng, cộng thêm đâu giây bên kia môi trường hêt sức yên tĩnh, biết là cô tới công ty.
“Lam nhị thiếu có việc gì?” Bùi Nguyệt Hoàng nhíu mày, bây giờ cô không tiện nghe điện thoại.
Xem ra tối hôm qua tôi quan tâm, cô xem toàn bộ như gió thổi bên tai vậy!” Lam Thiên Thần có chút tức giận nói.
“Thật ngại quá, tôi không tiện nghe điện thoại, tạm biệt.”
Bùi Nguyệt Hoàng trực tiếp cúp máy, hướng quản lý vừa dừng lại nói: “Tiếp tục đi!”
Vị quản lí kia lập tức tiếp tục báo cáo công trạng tài vụ, ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng sắc bén nhìn điện thoại di động một cái, trong ánh mắt của cô cũng hiện lên một tia dịu dàng.
Cô vẫn không ngờ là Lam Thiên Thần có lòng như vậy, còn biết gọi điện thoại ân cần thăm hỏi cô.
Nhưng không biết, Lam nhị thiếu bị cúp điện thoại, lúc này đang rất phiền lòng! Lam Thiên Thần ngồi vào trong ghé giám đốc rộng lớn, thân thể quay một vòng, khuôn mặt tuần tú như ngọc, lúc này giống như là dã thú bị chọc giận.
Dám ngắt điện thoại của anh?
Quên đi, anh quản nhiều chuyện gì không đâu? Người phụ nữ này cũng cùng anh không có quan hệ gì? Anh bận tâm cái gì chứ? Huống chi, người ta căn bản không tiếp nhận.
Lam Thiên Thần cắn môi mỏng, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.
Cuộc họp Bùi Nguyệt Hoàng kết thúc lúc h, sau khi mọi người rời khỏi, cô mới được trợ lý Hứa Mẫn đỡ, chân thấp chân cao đi ra.
Ngày hôm nay hiếm thấy cô không đi giầy cao gót, mà mang đôi giày đề bệt.
“Bùi tổng, chị bị thương thành như vậy, còn phải làm việc, thật quá cực khổ.” Hứa Mẫn đau lòng nói.
“Một chút đau này tính là gì?” Bùi Nguyệt Hoàng xem thường nói.
Hứa Mẫn cũng biết, coi như Bùi tổng mới vừa đi bệnh viện chuyền nước biển cả đêm, hôm sau swx đến công ty xử lý tài liệu, vì sao không thể xé cái nhãn nữ cường nhân trên người cô ra? Cũng là bởi vì trong lời nói việc làm của cô đều hiện rõ vẻ mạnh mẽ không kém gì đàn ông.
“Tối hôm qua bữa cơm cùng Lam nhị thiếu thế nào? Anh ấy có phải một người đàn ông rất tuần tú rất mê người hay.
không? Có xảy ra viêc đặc biệt gì không vậy!” Hứa Mẫn đi theo bên cạnh cô cũng năm rồi, ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng có tình chị em bạn bè.
Mắt Bùi Nguyệt Hoàng hiện lên một phức tạp, sắc mặt cô không có biểu cảm gì nói: “Chính là bữa tiệc xã giao bình thường, không có gì đặc biệt.”
Hứa Mẫn cũng quen cô bàn luận người đàn ông thế nào rồi, chỉ một biểu cảm lạnh nhạt, nói như vậy thôi, Bùi tổng nửa đời sau, thật hết duyên với đàn ông rồi.
Đúng lúc này, một trợ lý khác của cô Khúc Hạo bước nhanh tới: “Bùi tổng, vừa rồi quy lễ tân gọi điện thoại nói, đại công tử Triệu gia tới, ở dưới lầu yêu cầu hẹn gặp mặt cô.”
Bùi Nguyệt Hoàng nhíu mày, đại công tử Triệu gia này, chính là đối tượng trong miệng ông nội muốn giới thiệu cho cô.
Bùi Nguyệt Hoàng lãnh đạm nói: “Nói cho lễ tân, bây giờ.
tôi không có thời gian.”
“Nhưng mà, sợ là ngăn không được.”
“Đừng quá cho anh ta mặt mũi.” Bùi Nguyệt Hoàng hừ: lạnh một câu, Hứa Mẫn đỡ cô trở lại phòng làm việc.