Chương :
Từ nhà hàng đi ra, Lam Thiên Thần đưa Bùi Nguyệt Hoàng về nhà, không cần cô chỉ đường nữa, cảm giác phương hướng của Lam Thiên Thần cũng vô cùng rõ ràng, rất hiển nhiên, chỉ mới đưa cô về một lần là anh đã nhớ rõ được đường nhà cô.
Bùi Nguyệt Hoàng đứng ngoài cổng, nhìn người đàn ông đang xuống xe, cô lịch sự mời anh: “Có muốn vào nhà uống tách trà không?”
Lam Thiên Thần lắc đầu: “Không cần đâu, để lần sau đi!”
Bùi Nguyệt Hoàng cũng mệt mỏi, muốn đi nghi sớm, nên vẫy vẫy tay nói: “Đi đường lái xe cẩn thận.”
Lam Thiên Thần nhìn cô đẩy cửa đi vào trong sân, anh ngồi vào trong xe, thật ra không phải là anh không muốn uống trà? Chỉ là nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, nên anh không muốn làm phiền cô thêm mà thôi.
Trong căn hộ của Hình Nhất Phàm, lúc này cũng gần giờ tối rồi, Bạch Hạ vẫn luôn ở trong nhà Hình Nhất Phàm xem phim hoạt hình, mà anh thì bận rộn ở trong phòng làm việc.
Bạch Hạ nhìn đồng hồ, đứng dậy cầm cốc của anh ở trên bàn, đi đến trước cửa tủ, lầy hộp trà từ trong tủ ra bốc máy lá cho vào, đi đến chỗ máy lọc nước, đổ nước pha trà tầm phút, cô đứng dậy mang vào phòng sách.
Đêm nay có thể Hình Nhất Phàm sẽ thức muộn chút, bởi vì bản án trong tay anh cũng đang ở vào thời khắc quan trọng.
Nhìn cô gái bưng trà bước vào, trong mắt anh hiện lên vẻ ấm áp.
“Trà của anh, em về nhà đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Bạch Hạ nhẹ giọng nói.
Hình Nhất Phàm nhìn cô quay người muốn đi, cánh tay rắn chắc của anh kéo lấy cổ tay nhỏ bé của cô, thân thể của Bạch Hạ xoay một vòng, mắt cân bằng rơi vào trong lòng anh, vững vàng đỡ được cô.
“Đừng như vậy mài! Chuyên tâm làm việc.” Gương mặt xinh đẹp của Bạch Hạ có chút đỏ, vẫn còn hơi giật mình.
Đột nhiên kéo cô như vậy, lỡ như cô không ngã vào lòng anh thì sao.
Hình Nhất Phàm đương nhiên sẽ ôm lấy cô rồi, nếu như thật sự ngã, anh cũng sẽ trở thành đệm thịt của cô.
“Em vẫn còn chưa chúc anh ngủ ngon đâu.” Hình Nhất Phàm tùy ý tìm một cái cớ để cô ở lại.
Bạch Hạ không khỏi có chút bất đắc dĩ cười: “Được, vậy chúc anh ngủ ngon được chưa?”
“Nụ hôn chúc ngủ ngon đâu?” Yêu cầu của Hình Nhất Phàm cũng không ít.
Bạch Hạ hơi trừng mắt, lấy đâu ra lắm chuyện như vậy chứ? Cô chỉ đành lại gần định hôn vào má anh.
Anh nhìn ra suy nghĩ đơn giản của cô, lúc đôi môi đỏ hơi chu lên của cô đưa đến, đôi môi mỏng của anh cũng đã hôn vào môi cô, đôi mắt ngập nước của Bạch Hạ trừng lớn, anh thật là đáng ghét mà.
Nụ hôn mấy giây, cũng đủ để thỏa mãn Hình Nhất Phàm, anh buông cô ra, gương mặt xinh đẹp của Bạch Hạ đỏ bừng, đôi mắt ngập nước đong đầy phiền muộn, đương nhiên, ngọt ngào lại cất giấu sâu trong lòng cô.
“Vậy em đi đây, ngủ sớm đi.” Bạch Hạ nói với anh.
“Buổi sáng ngày mai không hẹn em đi ăn sáng nữa, anh phải đi ra ngoài từ sớm.” Hình Nhất Phàm nói với cô.
“Ừm! Em ở nhà tùy tiện ăn gì đó cũng được.”
“Anh sẽ đặt nhà hàng mang đồ đến cho em.” Hình Nhất Phàm lại không cho phép cô ăn uống tùy tiện.
Trong lòng Bạch Hạ ấm áp: “Vậy được rồi! Em chờ anh.”
Bạch Hạ về đến nhà, còn tưởng rằng có thể ngay lập tức đi ngủ, ai biết được sau khi bị Hình Nhất Phàm trêu trọc xong, dẫn đến trong đầu cô toàn là nụ cười xấu xa của anh, càng nghĩ càng khó ngủ, đến cơ thể cũng tự nhiên nóng lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hạ nhìn qua ánh đèn ngoài cửa sổ kia, cong môi ngọt ngào cười.
Sáng sớm, bữa sáng của Bạch Hạ đưa đến vào lúc giờ , bữa ăn sáng của nhà hàng cao cấp vô cùng phong phú, Bạch Hạ ăn cũng vô cùng hưởng thụ.
Chợt, cửa phòng cô chuyền đến tiếng chuông, cô giật mình, giờ này là ai đên tìm cô? Bạch Hạ đi nhìn thoáng qua mắt mèo, chỉ thấy đứng ngoài cửa rõ ràng là Diệp Giai MỊ.
Bạch Hạ cũng không nghĩ ra bà ta lại đến đây làm gì, cô cũng muốn nhìn xem thế nào.
Bạch Hạ mở cửa, trong mắt Diệp Giai Mị hiện lên ý cười giả dối: “Tiểu Hạ, dì đến thăm con đây.”
“Có chuyện gì sao?” Bạch Hạ thể hiện rõ vẻ không chào đón.
Mấy ngày nay Diệp Giai Mị ở nhà, cũng rảnh đến phát hoảng, lại lo lắng tương lai sau này Bạch Hạ sẽ được gả cho nhà tốt, sẽ khiến cho mẹ con bà ta phải chịu khỏ.