Chương : Cảnh cáo bất cứ lúc nào
Khưu Lâm tức giận, đứa trẻ này thực sự
không hiểu lễ nghi, giống hệt mẹ của nó.
Đường Y Y nhìn thấy cây đàn piano của
Đường Tư Vũ, lập tức muốn chạm vào.
Sau khi ngồi xuống, cô ấn lung tung các
phím đàn, không có tiết tấu.
“Không được chạm vào đàn của mami.”
Đường Dĩ Hi ngăn lại.
Đường Y Y quay đầu nhìn chằm chằm
cậu nhóc: “Ai nói đây là đàn của mami
cháu? Là cha ta mua.”
“Thế dì chơi được không? Nếu không biết
chơi thì sẽ làm hỏng đàn.” Cậu nhóc hỏi.
Chương : Cảnh cáo bắt cứ lúc nào
Đường Y Y không khỏi khó chịu vì bị đánh
giá thấp: “Ta đương nhiên có thể chơi
đàn!”
“Vậy dì đánh một bài xem nào!”
Đường Y Y đâu biết đàn piano? Cô là
người luôn không chịu yên tính, Khưu
Lâm cũng từng muốn bồi dưỡng cô thành
một cô gái có tố chất nghệ thuật, nhưng
đành chịu, cô lại thích nhạc DJ trong hộp
đêm hơn.
“Tại sao ta phải chơi cho cháu nghe?”
Đường Y Y hừ lạnh một tiếng, tìm bậc
thang cho chính mình bước xuống.
Ý Y, con so bì với một đứa trẻ làm gì?”
Đường Hùng tức giận trách cô, thật vô
Chương : Cảnh cáo bất cứ lúc nào
văn hóa.
“Ông ơi, ông có muốn nghe cháu đàn
không?” Cậu nhóc quay đầu lại, hỏi.
Đường Hùng gật đầu: “Muốn, ông rất
muốn nghe!”
“Vậy cháu sẽ đàn cho ông nghe.”
“Được!”
Đường Dĩ Hi bước đến đàn piano, lễ phép
nói về phía Đường Y Y đang bá đạo
chiếm lấy cây đàn: “Xin dì buông tay ra,
được không?”
Dưới ánh đèn rực rỡ, Đường Y Y thận
trọng nhìn chằm chằm cậu nhóc, tuy rằng
chỉ vài giây, nhưng trong lòng cô trực tiếp
Chương : Cảnh cáo bắt cứ lúc nào
chắn động rồi, chuyện gì vậy?
Tại sao cậu nhóc này giống Hình Liệt Hàn
đến vậy?
Vì mẹ đã cho cô cơ hội đi dự tiệc nên hai
ngày nay, cô đều bận tìm xem ảnh của
Hình Liệt Hàn, trên tạp chí kinh doanh có
ảnh cá nhân của anh, xem nhiều nên cô
đã quen với nét mặt, ngũ quan của anh.
Bởi vậy, vừa nhìn Đường Dĩ Hi bước qua,
Đường Y Y liền cảm thấy đầu ong ong.
Giống, rất giống, đứa trẻ này rất giống
Hình Liệt Hàn.
Ngũ quan, đường nét và thậm chí cả dáng
vẻ vừa rồi, đều rất giống.
Chương : Cảnh cáo bắt cứ lúc nào
Chết tiệt, tại sao đứa trẻ do Đường Tư Vũ
sinh ra lại giống Hình Liệt Hàn như vậy?
Sao cô ấy lại tốt phúc, may mắn như thế?
Tuy nhiên, đứa trẻ lúc nhỏ nhìn dễ
thương, lớn lên sẽ có nhiều khiếm khuyết,
cô thầm nghĩ, khi lớn lên đứa nhỏ sẽ phát
triển xiêu vẹo, không đứng đắn nữa.
Đường Y Y đành tránh ra, so hiểu biết với
một đứa trẻ cũng rất mất mặt.
Đường Dĩ Hi chọn một đoạn nhạc vui vẻ,
chỉ thấy hai bàn tay nhỏ bé đánh đàn đầy
ưu nhã, xinh đẹp, khiến lòng người nghe
cũng tự nhiên vui theo bản nhạc.
“Thật hay, rất tuyệt.” Đường Hùng không
khỏi khen ngợi.
Chương : Cảnh cáo bát cứ lúc nào
Khưu Lâm ở bên cạnh, thấy chồng mình
yêu thích đứa trẻ này, trong lòng càng
thêm lo lắng, đứa nhỏ này được chồng
thích, điều đó có nghĩa là Đường Tư Vũ
cũng được ông yêu thương.
Đây không phải là một chuyện tốt.
Đường Tư Vũ đang ở trong bếp nấu ăn,
chuẩn bị tùy ý nấu bốn món, dù sao cô
cũng không cần tiếp đón hai mẹ này thật
tốt.
Nghe tiếng đàn của con trai, lo lắng, muộn
phiền trong lòng Đường Tư Vũ cũng giảm
bớt nhiều, nhưng lại khiến cô nhớ đến
Hình Liệt Hàn ở phòng bên cạnh. Anh thật
sự sẽ ăn món mì ăn liền đó sao?
Chương : Cảnh cáo bát cứ lúc nào
Bắt anh mua nhiều đồ ăn như vậy mà lại
lâm cảnh phải ăn mì gói.
“ƠI Tại sao lại có cửa ở đây? Nó thông
đến đâu?” Đôi mắt sắc bén của Khưu Lâm
phát hiện trên tường có thêm cửa chống
trộm.
“Căn phòng bên cạnh là của người chị em
gái thân thiết của Tư Vũ. Họ đã làm phòng
thông với nhau.” Đường Hùng giới thiệu.
Đường Y Y nghĩ đến người chị em tốt của
Đường Tư Vũ, đó không phải là nữ nghệ
sĩ đang rất nồi trong làng giải trí hiện nay
sao?
Cô không khỏi có chút ghen tị, Đường Tư
Chương : Cảnh cáo bắt cứ lúc nào
Vũ có người bạn tốt như vậy, đến ở cũng
ở cùng nhau.
Trong phòng khách rộng rãi bên cạnh,
Hình Liệt Hàn đọc email xong, thực sự
cảm thấy đói.
Anh thường ăn cơm tối vào khoảng giờ
này, nhưng bây giờ, người nhà họ Đường
ở phòng bên cạnh chưa rời đi, anh cũng
chẳng muốn sang tìm Đường Tư Vũ.
Trong tủ lạnh, ngoại trừ nước và rượu,
anh hoàn toàn không cất trữ đồ ăn vặt.
Hơn nữa anh cũng không thích có mùi
khói dầu trong nhà này, nên phòng bếp
cũng trở thành vật trang trí.
Hình Liệt Hàn bị cơn đói tập kích, nhìn bát
mì ăn liền mà con trai đặt trên bàn, khó
Chương : Cảnh cáo bắt cứ lúc nào
chịu thở hắt ra, cầm lấy và đi về phía máy
lọc nước.
Tối nay cho anh ăn mì ăn liền, được lắm,
ngày mai nhất định phải đòi người phụ nữ
này bồi thường.
Hình Liệt Hàn đã lâu không ăn loại đồ ăn
nhanh này. Lúc úp mì xong, anh lại cảm
thấy cũng được, chỉ là hơi cay, khiến anh
cũng muốn bốc hỏa.
Trên bàn ăn phòng bên cạnh, Khưu Lâm
giả tạo khen ngợi tài nấu nướng của
Đường Tư Vũ, mặc dù bà và Đường Y Y
còn chưa hạ đũa được máy lần, cơm
cũng mới ăn nửa bát, bởi các món ăn của
Đường Tư Vũ quá thanh đạm.
Cả ba món đều là rau xanh khiến họ
Chương : Cảnh cáo bát cứ lúc nào
không có cảm giác thèm ăn.
Đường Hùng thường ăn nhiều thịt, cá,
thỉnh thoảng mới nếm thử tài nấu nướng
của con gái, nên ăn rất ngon miệng nên
cũng liên tục khen ngợi. Đường Tư Vũ
cũng chỉ cảm thấy lòng dễ chịu khi nghe
lời khen của cha.
Ăn xong, Đường Y Y muốn rời đi, cô thật
sự không muốn ở trong nhà của Đường
Tư Vũ, khiến cô cảm thấy thật vô vị, nhàm
chán.
“Chồng, chúng ta đi thôi! Đừng làm phiền
Tư Vũ nữa, Tiểu Hi phải đi ngủ sớm.”
Khưu Lâm viện cớ.
Đường Hùng gật đầu, sau khi vẫy tay
chào tạm biệt Đường Dĩ Hi, ba người rời
Chương : Cảnh cáo bắt cứ lúc nào
đi.
Cuối cùng cậu nhóc cũng thở phào nhẹ
nhõm, nhanh tay bắm mật khẩu mở cửa
đi tìm cha.
Đường Tư Vũ đang rửa bát, cậu nhóc lại
chạy lại: “Mami, daddy thật sự ăn mì ăn
liền rồi.”
Đường Tư Vũ sửng sốt, đã gần tám rưỡi
tối, anh chắc đói bụng rồi.
Không hiểu sao cô lại cảm giác có chút tội
lỗi, áy náy với người đàn ông này, nhưng
nếu vừa rồi anh đến đây ăn tối, cô cũng
không có ý kiến gì.
Chỉ là Hình Liệt Hàn cực kỳ bài xích, phản
cảm với người nhà họ Đường. Anh không
Chương : Cảnh cáo bắt cứ lúc nào
muốn đến, cô cũng không ép.
“Con hỏi daddy có muốn ăn chút gì
không.”
“Daddy nói không ăn nữa.”
Đường Tư Vũ nghĩ tới quả dưa hấu mua
lần trước vẫn còn, nên cắt một đĩa dưa
hấu đưa cho con trai: “Con cần thận mang
qua cho daddy!”
“Vâng!” Cậu nhóc lập tức tận tâm đưa
qua.
Hình Liệt Hàn ăn quả dưa hấu tươi, ngon,
lén “hừm” một tiếng, coi như cô vẫn có
lương tâm.
Hình Liệt Hàn ăn xong dưa hấu, để con
Chương : Cảnh cáo bắt cứ lúc nào
trai xem phim hoạt hình trong phòng mình.
Còn anh qua trả bát. Lúc này Đường Tư
Vũ đang cúi xuống lau sàn, cô mặc áo
phông dài, chiếc mông cong lên rơi đúng
tầm mắt của anh, lắc qua lắc lại, thật hấp
dẫn.
Đường Tư Vũ nhận thấy sau lưng có một
đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, cô đột
ngột quay đầu lại, trực tiếp bắt gặp ánh
mắt đang nhìn trộm mông cô của người
đàn ông.
“Anh… Anh đang nhìn đâu vậy?” Đường
Tư Vũ chống eo nhỏ, trừng mắt nhìn anh.
Hình Liệt Hàn cong môi cười: “Em nói
xem nhìn đâu?”
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám quấy rồi
Chương : Cảnh cáo bát cứ lúc nào
tình dục, tôi sẽ không khách sáo với anh
đâu.” Đường Tư Vũ cảnh cáo. Người đàn
ông này là một vật phẩm nguy hiểm, có
thể bùng nỗ bắt cứ lúc nào. Cô cảm thấy
phải luôn cảnh báo, phòng vệ, nếu không,
ngày nào đó, người đàn ông này sẽ nổi
cơn thú tính. Cô sẽ không có chỗ để khóc
rồi.