Chương :
Hình Dĩ Hi đã trở thành tiểu thiếu niên anh tuần, hơn nữa ở trường học cậu bé cũng là nhân vật quan trọng, đi trên đường gặp không ít người có hứng thú với cậu bé. Chỉ tiếc vừa đến gần thì vệ sĩ cũng xuất hiện, bảo vệ vị tiểu thiếu gia này. Hình Dĩ Hi trước mắt vẫn phải chăm chú vào học tập, hơn nữa thỉnh thoảng còn phải tham gia diễn tấu dương cằm, có lúc còn có thể lấy được giải thưởng toàn cầu, học hành cũng không bị sa sút, nhảy lớp máy lần, cậu bé ấy khi tuổi sẽ được đưa tới trường đại học tốt nhất ở’ nước ngoài để học hỏi.
Sau bữa tối, Hình Nhát Phàm dẫn Bạch Hạ về nhà, Hình Vũ Điềm vừa nghe Bạch Hạ phải đi, vốn còn đang vui vẻ liền chu cái miệng nhỏ, khóc lớn, bởi vì cô bé không nghĩ Bạch Hạ sẽ rời đi.
Hình Chính Đình ôm lấy cháu gái không ngừng an ủi, Bạch Hạ cũng phải bảo đảm sẽ thường xuyên tới dạy cô bé học vẽ, Hình Vũ Điềm đau lòng một lúc lâu, Hình Dĩ Hi phải mang cô bé tới quảng trường gần đó đạp xe đạp.
Ngồi trong chiếc SUV của Hình Nhất Phàm, Bạch Hạ nghe phải đổi luật sư, đầu tiên cũng có chút lo lắng, nghe nói là Lam Thiên Thần sẽ hỗ trợ, cô mới thở phài một hơi. Hình Nhất Phàm cũng nói lại chuyện bắt cóc, bảo Bạch Hạ sau này ra ngoài anh sẽ tận lực đi cùng, anh không nói chuyện vệ sĩ, bởi vì cuôc sống trước kia của Bạch Hạ cũng là cuộc sống của một người bình thường, nếu như nói bên cạnh cô lúc nào cũng có vệ sĩ, cô sẽ không được tự nhiên.
“Được, có chuyện gì em cũng sẽ ra ngoài cùng anh.” Bạch Hạ gật đầu, lần này cô cũng bị dọa cho sợ hét hồn.
Về đến nhà, Bạch Hạ tắm rửa xong, thấy Hình Nhất Phàm ngồi trên sofa, cầm quyền lịch, lại còn cầm điện thoại tra thứ gì đó.
Bạch Hạ ôm vòng lấy cổ anh, cái cằm tinh xảo đặt trên bả vai, tò mò hỏi: “Anh đang xem gì thế?”
“Anh đang nhìn lịch, chọn lấy một ngày đẹp trong tháng năm để cử hành hôn lễ.” Hình Nhất Phàm vừa nói vừa xem hoàng lịch. Người không mê tín như anh cuối cùng cũng có ngày suy nghĩ đến chuyện chọn ngày tốt để lấy cô VỀ.
Bạch Hạ phì cười, ngồi vào lòng anh, ôm vòng qua tay anh, nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, cùng anh nhìn.
“Để em xem xem, ấy, ngày này thích hợp cưới gả.” Bạch Hạ chỉ vào ngày tháng .
Hình Nhất Phàm híp mi, anh chọn được tháng , cuối cùng cũng thấy ngày rất thích hợp, anh vẫn muốn sớm một chút cưới cô về nhà.
“Được, thế thì chọn ngày .” Hình Nhất Phàm đưa tay ôm chặ lấy cô, hôn lên mặt cô, Bạch Hạ mới tắm xong thơm ngát, làm anh say mê.
Bạch Hạ lười biếng dựa vào người anh, cô thầm nói: “Em muốn sinh một cô con gái trước.”
Hình Nhất Phàm nghe xong, lập tức đồng ý: “Được, vậy thì chúng ta sinh một cô con gái.”
“Không phải anh bảo hai năm sau mới sinh con sao?”
Bạch Hạ nghiêng đầu hỏi.
Hình Nhất Phàm lập tức bị nghẹn, anh muốn sinh con gái, nhưng lại cũng muốn tận hưởng thế giới của hai người, đúng là có chút làm khó anh, nhưng chuyện sinh con, cứ để năm nữa đi.
“Vậy chúng ta qua năm sau lại nghĩ được không? Anh còn muốn cùng em đi vòng quanh thế giới!” Hình Nhất Phàm muốn cùng cô đi vòng quanh thế giới, sóng cuộc sống của hai người rồi mới sinh con.
Bạch Hạ cũng có ước mơ được đi vòng quanh thế giới, chỉ là chưa có người đi cùng, một mình cô sẽ có chút cô đơn, cũng có chút sợ hãi, nếu có anh đi cùng, cô sẽ thấy an toàn mười phần.
“Được! Vậy sau khi chúng ta kết hôn liền đi vòng quanh thế giới! Anh dẫn em đi đâu cũng được, chỉ cần được đi cùng anh.” Bạch Hạ ôm láy cổ anh, gương mặt xinh đẹp lộ ra tia mong đợi.
Hình Nhất Phàm hôn lên trán cô, đồng ý: “Được, cứ quyết định như thế đi.”
Bạch Hạ vui mừng ôm ngực anh, thỏa mãn mong chờ ngày hôn lễ của họ.
“Chờ xong vụ kiện vủa ba em, chúng ta liền tổ chức hôn lễ, em muốn hôn lễ thế nào, anh cũng sẽ thỏa mãn em.”
Hình Nhất Phàm vô cùng cưng chiều nói.
Bạch Hạ híp mi suy nghĩ: “Lãng mạn một chút là được.”
“Được.” Hình Nhất Phàm gật đầu, vậy thì chọn lãng mạn!
Giờ phút này, trong biệt thự của Lam Thiên Thần, Bùi Nguyệt Hoàng cùng Lam Thiên Thần ngồi trên sofa, thảo luận ngày tổ chức hôn lễ, họ đã hẹn ba mẹ hai bên gặp nhau vào ngày mai, bây giờ đang thảo luận ngày để ngày mai cùng ba mẹ hai bên quyết định.
Bùi Nguyệt Hoàng chống cằm, nhìn thời gian, cô quyết định chọn tháng , Lam Thiên Thần thấy không tệ, cứ quyết như thế đi.