Chương :
“Em đang nghĩ tương lai ba phải làm thế nào đây, bây giờ nhìn ba như mất hết ý chí chiến đâu.” Bạch Hạ rúc vào ngực anh, mặt đây lo lắng.
“Vào thời điểm này chúng ta cũng không có cách nào giúp ông ấy, chỉ có thể để ông ấy ra khỏi màn sương mù này, điều chúng ta có thể làm chỉ là ở bên ông ấy.” Hình Nhất Phàm hiểu Bạch Thế Trạch, đồng thời, đây cũng là một sự cảnh tỉnh với đời này của anh.
Một người đàn ông nhất định không nên phụ lòng người phụ nữ của anh ta, đời này nhát định phải yêu thương tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy mới có thể hạnh phúc một đời.
Ngày mai mở phiên tòa, Bạch Hạ vẫn còn có chút lo lắng cho ba, không phải sợ sẽ thua kiện, mà sợ ba cô một lần nữa đối diện với Diệp Giai Mị sẽ tức giận.
Diệp Giai Mị không có bản lĩnh gì, nhưng sự ích kỷ của bà ta thực sự khiến người ta tức giận.
Sáng sớm, cơn mưa nhẹ bắt đầu đổ xuống khiến cả thành phố chìm trong màn sương mờ ảo, những tòa nhà cao tầng thấp thoáng trong sương.
Bạch Hạ mặc một bộ váy cổ điển kín đáo, màu sắc cũng là kiểu ca rô đen xám, mái tóc dài vén ra sau đâu, khuôn mặt trăng nõn đây tâm sự.
Hôm nay Hình Nhất Phàm đi cùng cô đến đây dự, anh mặc một bộ vest màu xám, trông rất khiêm tốn.
“Đi thôi! Chúng ta đi ăn sáng trước, rồi tập trung lại với Lam Thiên Thần, sau đó đi đón ba em.” Hình Nhất Phàm nói với cô.
Bạch Hạ gật đầu, cô khẽ cười nắm chặt lấy bàn tay đang đưa ra của anh.
Bọn họ đến quán ăn sáng gần đó. Ăn sáng xong, họ đã hẹn Lam Thiên Thần đến một quán cà phê gần tòa án, phiên tòa diễn ra vào buổi chiều, còn dư dả khá nhiều thời gian.
Bạch Thế Trạch chẳng bao lâu sau cũng đến, ông và Lam Thiên Thần lần đầu tiên gặp nhau, có rất nhiều thứ cần phải trao đổi trước.
“Bác trai, cháu sẽ thực hiện phần tường thuật lại, bác chỉ cần trả lời câu hỏi lúc cần thiết, cố gắng nói rõ ràng và xúc tích nhất có thể nha bác.”
Bạch Thế Trạch gật đầu: “Bác nhất định sẽ phối hợp tốt với cháu.” Buỏi trưa bọn họ cùng nhau dùng bữa ở lân cận đấy, giờ xử án buổi chiều cũng đến. Trước khi tiến vào trong, Hình Nhất Phàm để Bạch Hạ vào trước, vì anh vẫn còn phải xác định lại một số việc. Lúc Bạch Hạ tiến vào trong, theo sau còn có một người đàn ông trung niên, ông là vệ sĩ do Hình Nhất Phàm phái đến, có điều Bạch Hạ lại không hè chú ý đến.
Hình Nhất Phàm xác nhận lại nhân chứng làm chứng cho vụ án lần này đã có mặt ở đây, người này chính là chủ khách sạn mà Hồ Thắng và Diệp Giai Mị lén lút qua lại.
Ông ta ngoan ngoãn đến đây làm chứng vì trong tay Hình Nhất Phàm có rất nhiều chứng cứ vi phạm của ông ta, nếu ông ta không đến, thì người tiếp theo Hình Nhất Phàm đối phó chính là ông ta.
Sao dám không đến cơ chứ? Hình Nhất Phàm nói chứng cứ phạm tội của ông ta có thể nặng hoặc nhẹ, chỉ cần ông ta hợp tác thì nhiều nhất cũng chỉ bị phạt tiền, còn nếu không thì có thể sẽ phải ngồi tù.
Sau khi Bạch Hạ nhìn thấy ba cô và Lam Thiên Thần đã ngồi xuống thì Diệp Gia Mị và luật sư của bà ta cũng đi vào từ một cánh cửa khác, ánh mắt của bà ta nhìn chằm chằm Bạch Thế Trạch, giống như nhìn kẻ thù ba đời nhà mình vậy. Diệp Giai Mị thật sự rất hận! Bạch Thế Trạch làm cho bà ta trắng tay.
Hơn nữa, ngay cả tiền trong thẻ của bà ta cũng bị đóng băng.
Bạch Thế Trạch nhìn Diệp Gia Mị, ông cũng vô cùng hồi hận, năm đó ông không nên để người phụ nữ này tiếp cận mình, nếu không, ông và người vợ trước đã cùng nhau nuôi nắng con gái nên người, cũng sẽ không lâm vào tình cảnh như hiện tại.
Bạch Hạ cũng đang nhìn chằm chằm Diệp Gia Mị với ánh mắt đầy oán hận, cô muốn người đàn bà này vĩnh viễn không xuất hiện bên cạnh ba cô nữa, không làm tổn thương ông một lần nào nữa..
Lúc Bạch Hạ đang nhìn về phía Diệp Giai Mị, Hình Nhất Phàm ngồi xuống bên cạnh cô, anh vươn tay nắm lấy tay cô, Bạch Hạ thở phào một hơi, cô cần phải bình tĩnh lại.
Vì Diệp Giai Mị mà làm cho mình bực tức thật không đáng chút nào.
Ngay sau đó, hai bên bắt đầu báo cáo, lần này Lam Thiên Thần ở bên này đi trước một bước khởi tố yêu cầu ly hôn, đồng thời cũng đưa ra những đề xuất của Bạch Thế Trạch về việc ly hôn, cũng như chia tài sản. Diệp Giai Mị ở đối diện nghe xong, Bạch Thế Trạch quả nhiên không cho bà ta một đồng một cắc nào, còn yêu cầu bà ta phải trả lại tiền trong thẻ cho ông, bà ta lập tức hét lên: “Bạch Thế Trạch, ông thật nhẫn tâm! Tôi hầu hạ ông mấy năm nay vậy mà ông một đồng cũng không cho tôi. Tôi vì ông mà chăm lo cho cái nhà này, tôi dễ dàng lắm sao hả?”
Bạch Thế Trạch nhắm mắt lại, vì ông đang cố kìm chế cơn tức giận của mình xuống, ông không muốn nói chuyện với bà ta. Thẩm phán lên tiếng: “Yên lặng, luật sư của bên còn lại, xin mời bắt đầu kháng cáo.”
Luật sư của Diệp Giai Mị đương nhiên cố gắng bằng mọi cách để đấu tranh cho quyền lợi của bà ta, cũng đề xuất rằng tài sản của Bạch Thê Trạch cân phải được phân chia theo luật pháp cho cả hai vợ chồng.