Chương :
Đường Tư Vũ lại thấy không sao cả, lúc mệt quá cô liền trực tiếp dùng con gái làm lá chắn để từ chối anh, thường xuyên làm người đàn ông bên cạnh cô ảo não, sau đó, anh sẽ nhân thời gian bù đắp trở lại.
Danh tiếng của Đường Tư Vũ hiện tại cũng đã trở nên nồi tiếng trong giới piano, cô thích ngành này, đời này cũng không có ý định từ bỏ sự nghiệp này, hơn nữa công việc này còn rèn luyện tính cách của cô, rèn luyện cho cô một trái tim không màng danh lợi.
Vì vậy, những người quen biết cô đều sẽ cảm nhận được một loại khí tức rất bình yên.
Trong giới kinh doanh Hình Liệt Hàn chém giết rất quả quyết, thủ đoạn rất độc đoán, nhưng anh cố gắng không trở thành một người doanh nhân toàn mùi tiền, anh cũng muốn theo kịp vợ của mình.
Không hay không biết đã đến bốn giờ chiều, Hình Liệt Hàn đưa vợ con về trước, bọn họ không dự tiệc tối nữa. Sau khi sinh con gái, Hình Liệt Hàn nào có thời gian riêng tư chứ? Ngay cả vòng kết giao xã hội của anh cũng vô cùng khép kín.
Chập choạng tối, tất cả các vị khách sau khi nghỉ ngơi đều ra ngoài đi dạo, cảm nhận vẻ đẹp yên tĩnh cách xa thành phó, trên bãi cỏ bày ra những chiếc bàn trà nhỏ, tiệc buffet cũng được dọn ra, khúc nhạc nhẹ nhàng cũng êm đềm vang lên.
Gặp gỡ bạn bè cùng nhau uống rượu hoặc thưởng thức bữa tối ngon miệng, ngắm cảnh hoàng hôn ở phía xa, cũng là một loại hưởng thụ đặc sắc. Bữa tối tối nay là bữa tiệc buffet thịnh soạn được chuẩn bị trên bãi cỏ, kéo dài đến giờ tối. Cảnh đêm nay rất đẹp, cả trang viên vẫn sáng rực như ban ngày, tiếng ly rượu va chạm vào nhau, hương thơm của quần áo, vẻ đẹp của con người, còn có tiếng nói chuyện cười nói theo gió lan đến khắp mọi nơi.
Bạch Hạ tỉnh lại cũng đã gần sáu giờ rưỡi, vốn dĩ cô đang ngủ trưa ngon lành, lại bị Hình Nhất Phàm dày vò một trận, lúc này chân cô vẫn có chút mềm nhũn.
Cô rất ghen tị với năng lượng tràn trề của Hình Nhất Phàm, người đàn ông này chỉ cần ngủ vài tiếng mỗi ngày là có thể có tinh thần tung bay cả ngày. Mặc dù khung cảnh bên ngoài rất vui, nhưng Hình Nhất Phàm vẫn đang ngồi trên ban công đợi vợ tỉnh dậy, Bạch Hạ mặc một bộ váy dài mát mẻ bước ra ban công, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng mặt trời dần dần xuống núi ở đẳng xa.
Cô vươn mình một cái, Hình Nhất Phàm vươn tay ôm cô vào lòng: “Nghỉ ngơi một chút rồi chúng mình đi xuống ăn chút gì đấy.”
Bạch Hạ gật đầu, những khoảnh khắc như vậy hình như chính là dùng để thư giãn như vậy, tự do thoải mái làm điều mình muốn với người mình yêu.
Lam Thiên Thần và Bối Nguyệt Hoàng cùng người nhà đi ra, trò chuyện với khách, một lúc sau Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cùng đi xuopngs.
Bọn họ cùng nhau ngồi trên bàn trên bãi cỏ, nhâm nhỉ rượu ngon, thưởng thức buổi tối, không khí trò chuyện như vậy vô cùng thư thái và dễ chịu.
Sảnh tiệc cũng dần trở nên sôi động, khách mời chơi vô cùng vui vẻ, tận hứng.
Khi Lam Thiên Thần và Bối Nguyệt Hoàng đến, các vị khách trong sảnh nhảy rộng rãi đều tự động dừng lại, mời cặp đôi của đêm nay cùng khiêu vũ một khúc.
Bối Nguyệt Hoàng và Lam Thiên Thần bước vào, tao nhã cùng nhau bắt đầu khiêu vũ. Sau đó, các khách mời mới nối tiếp mà nhảy theo điệu nhạc.
Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm bước vào sảnh tiệc, Hình Nhất Phàm vươn tay ra mời cô, Bạch Hạ vốn không biết khiêu vũ, cô ngượng ngùng từ chối một lần nhưng Hình Nhất Phàm vẫn kéo tay cô cùng tiền vào.
Bạch Hạ giẫm phải chân anh rất nhiều lần nhưng Hình Nhất Phàm không hề cảm tháy tức giận, ngược lại sau khi được anh dẫn dắt chỉ dạy, Bạch Hạ cũng có thể theo kịp bước chân của anh, cùng anh cảm nhận niềm vui khi được khiêu vũ.
Ngày hôm nay, ở đây, chỉ cần các vị khách không rời đi, nhạc không ngừng, thì niềm vui cũng sẽ bắt tận không dứt. Lam Thiên Thần và Bối Nguyệt Hoàng khoảng mười giờ liền giải tán bữa tiệc, họ đều quá mệt, cần phải quay về nghỉ ngơi.
Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cũng rời đi ngay sau đó, nhưng họ đến một địa điểm khác, bọn họ lái xe từ đây lên một ngọn núi, Hình Nhất Phàm đưa cô đi ngắm sao.
Bạch Hạ mặc dù có chút sợ hãi nhưng cũng cảm thấy rất kích thích, cô chuẩn bị một ít trái cây, đồ ăn vặt và đồ uống, ngồi lên xe địa hình của Hình Nhất Phàm, mở cửa số trời ra, cả bầu trời đêm hiện ra trước mắt.
Những bóng cây trùng trùng lùi lại phía sau, mặt trăng to tròn, dải ngân hà cũng hiện rất rõ, như thể bọn họ đang cách rất gần với vũ trụ..
“Đẹp quá!” Bạch Hạ không khỏi thầm cảm thán.
Sau nửa tiếng, xe của Hình Nhát Phàm cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, con đường núi quanh co khúc khuỷu giống như một con rắn khổng lồ đang lượn vòng. Trên đỉnh núi, ánh trăng chiếu rọi xuống, khung cảnh đỉnh núi nhấp nhô thật sự khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Bạch Hạ đứng bên cạnh Hình Nhất Phàm, ngắm nhìn khung cảnh đằng xa, cô buông tay ra, dưới làn gió đêm, tâm trạng của cô cũng trở nên bay bổng.