Chương :
“Anh tìm tôi làm gì?” Tưởng Hân Vy liếc Hạng Kình Hạo một cái rồi lại tiếp tục với cái váy.
“Tôi lấy được số điện thoại của em từ Hình đại ca, biết em đang tham gia buổi trình trình diễn thời trang ở đây nên mới đặc biệt đến tìm em.” Hạng Kình Hạo kéo một cái ghế đến, ngồi xuống.
Tưởng Hân Vy sửng sốt, anh hỏi thăm số điện thoại của cô từ chỗ anh họ sao? Còn hỏi được cô đang ở đây?
Xem ra tinh lực của đàn ông đúng là dồi dào thật, chẳng lẽ có một người đẹp tóc vàng vẫn chưa đủ, anh còn rảnh rỗi hỏi thăm chuyện của cô, muốn tán tỉnh cô sao?
Đúng là loại người hai lòng điển hình mà. Chỉ có điều cho dù anh có đẹp trai hơn nữa, có giàu có hơn nữa thì cô cũng tuyệt đối không tham gia vào cuộc sống hỗn loạn của anh.
Tưởng Hân Vy cầm chiếc váy đã được may lại, kiểm tra một lượt rồi đứng dậy, tò mò hỏi người đàn ông trước mặt một câu: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Hạng Kình Hạo: “…”
Anh còn chưa kịp trả lời, Tưởng Hân Vy đã nói: “Xin lỗi, tôi bận lắm.”
Hạng Kình Hạo: “…”
Sau khi cửa tự động đóng lại, Hạng Kình Hạo một mình đứng trong phòng may, đau đầu cắn môi. Xem ra anh đã quá tự tin về bản thân rồi. Anh còn tưởng ở hôn lễ, ít nhát hai người đã có thiện cảm với nhau rồi, có cơ hội để tiền triển tình cảm.
Không ngờ, chỉ là anh tưởng bở mà thôi.
Tưởng Hân Vy đem váy về, La Ngải Mỹ lại tiếp tục ra lệnh:” Hân Vy, em có thể chuyển máy cái móc treo đồ này đi không, chiếm nhiều không gian quá. Đem chúng qua phòng may đi, để ở đây người mẫu không tiện thay đồ.”
Tưởng Hân Vy nhìn vali đựng móc treo đồ, ít nhất cũng phải hơn ba mươi cái, hơn nữa chúng còn không phải đồ nhựa.
“Được, em sẽ chuyển đi ngay.” Tưởng Hân Vy lập tức xắn tay áo lên, ôm đống móc quần áo đi. Chúng nặng hơn tưởng tượng của cô, cũng phải ba mươi cân. Hơn nữa còn đựng trong một cái vali lớn, phải gắng sức lắm cô mới di chuyển được.
Nhưng ở đây đã trở thành một đống hỗn độn, chiếc hộp này quả thực chiếm một vị trí lớn, Tưởng Hân Vy lập tức dùng lực cầm lên di chuyển về phía cửa.
Lúc này, có một người người mẫu tốt bụng giúp cô mở cửa, cô nói cảm ơn một câu, quay lưng lùi ra ngoài rồi mới quay người.
Chiếc hộp trong tay cô lại lần nữa đâm vào người khác, cô ngắng đầu lên nhìn, lại là Hạng Kình Hạo.
Hạng Kình Hạo có chút kinh ngạc nhìn bộ dáng lực sĩ của cô, anh mở miệng hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”
“Không cần, cảm ơn, phiền anh nhường đường chút.”
Tưởng Hân Vy có chút lúng túng, thậm chí còn có chút phiền não, sao anh vẫn còn chưa đi?
Nhưng Hạng Kình Hạo nhìn cô rõ ràng rất chật vật, lại còn mạnh miệng, anh có chút buồn bực bước tới, không nhịn được cầm chiếc hộp giấy trong lòng cô.
Hai tay Tưởng Hân Vy trống rỗng, cánh tay thon dài của người đàn ông dùng lực, nhẹ nhàng ôm chiếc hộp quay sang hỏi cô: “Bê đi đâu?”
Tưởng Hân Vy có chút bướng bỉnh, cô đưa tay cướp lại chiếc hộp: “Đây là công việc của tôi, không phiền anh, đưa cho tôi.”
Hạng Kình Hạo lập tức quay người tránh tay cô, nhướng mày nói: “Tôi tự nguyện giúp em.”
Tưởng Hân Vy chỉ đành đẩy cửa văn phòng bên cạnh: “Để đây đi.”
Hạng Kình Hạo đặt chiếc hộp xuống một góc, anh đứng thẳng người lên, thân hình cao gầy đến gần cô, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống: “Nghe nói em là nhà thiết kế? Sao lại làm công việc của trợ lý?”
Tưởng Hân Vy ngạc nhiên, sao anh lại biết công việc của cô? Chẳng lẽ anh còn nghe ngóng về cô sao?
“Tôi chỉ là người mới vào nghề, làm những việc như này cũng không có gì, buổi biểu diễn cũng sắp bắt đầu rồi, anh vẫn nên về vị trí của mình đi!”
Hạng Kình Hạo chớp mắt, cong môi nói: “Tôi không có hứng thú xem biểu diễn, tôi đến đây là để tìm em.”
Nếu như vừa nãy Tưởng Hân Vy không nhìn thấy chuyện anh ôm người phụ nữ kia, có lẽ cô thật sự sẽ cảm động, đáng tiếc người đàn ông này vừa đưa theo mỹ nữ xem biểu diễn, vừa qua bên này trêu ghẹo, cô thật lòng thất Vọng.
“Vừa rồi cảm ơn anh, tôi thật sự rất bận, không có thời gian nói chuyện.” Nói xong, Tưởng Hân Vy đẩy cửa ra ngoài, quay trở lại phòng trang điểm bận rộn.