Chương :
Tưởng Hân Vy trừng mắt nhìn, anh muốn ở chỗ này?
“Em ở tầng máy?” Hạng Kình Hạo quay đầu hỏi.
“Tầng mười sáu.” Tưởng Hân Vy theo bản năng trả lời hắn.
“Tôi muốn một phòng ở tầng .” Hạng Kình Hạo nói với tiếp tân.
Đầu của Tưởng Hân Vy dường như ông một tiếng, sao anh lại muốn ở cùng một tầng với cô?
Rất nhanh, Hạng Kình Hạo cầm thẻ phòng đến, đung đưa trước mặt cô nói: “Ở gần, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Trong lòng Tưởng Hân Vy lại không nghĩ như vậy, lấy thân phận và tiền tài của anh, ở căn phòng bình thường như: này, có phải là hơi hạ thấp thân phận của anh rồi không?
Nhưng mà, anh vui là được, cô cũng không thể can thiệp vào quyết định của hắn.
Hai người cùng chờ thang máy, Tưởng Hân Vy nhìn anh, cảm kích nói: “Vậy đành nhờ anh.”
“Giao cho tôi em cứ yên tâm đi.” Hạng Kình Hạo tự nhiên sẽ giải quyết cho cô.
“Vậy anh sẽ mời vương tử Ronald ra mặt sao?”
“Loại chuyện nhỏ nhặt này, không cần làm phiền đến Ronald điện hạ, tôi có biện pháp.” Hạng Kình Hạo tự tin nói.
Nếu như là chuyện mà chỉ cần có tiền là giải quyết được, vậy thì đối với anh đều không phải là vấn đề.
Tưởng Hân Vy gật đầu, cũng tin anh có bản lĩnh này, chỉ là ân tình này phải nợ chắc rồi.
Hai người cùng bước ra khỏi thang máy, Tưởng Hân Vy đi về phòng của mình, chỉ thấy người đàn ông ở bên cạnh cũng đi theo cô, Tưởng Hân Vy đi đến cửa phòng của cô, nói với anh: “Vậy tôi về phòng trước.”
Hạng Kình Hạo nhìn thẻ phòng, liền nhếch miệng cười: “Thật đúng là khéo, phòng tôi ở ngay cạnh phòng cô.”
Tưởng Hân Vy cũng rất là ngạc nhiên, trùng hợp như vậy sao? Cô cười, rồi đẩy cửa đi vào.
Vừa vào phòng, cô nhịn không được vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, lúc này cô không hề bình tĩnh như vậy nữa.
Nghĩ đến anh đang ở phòng bên cạnh, cô vẫn có một cảm giác vô cùng căng thẳng! Lúc này, điện thoại của cô vang lên, cầm điện thoại lên nhìn là Lý Lâm, cô nhắn nghe máy: “Alo! Đại sư tỷ.”
“Em về chưa? Chuyện thế nào rồi?” Lý Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, em vừa về đến khách sạn, anh ấy đồng ý ra mặt giải quyết giúp chúng ta rồi.”
“Thật à? Vậy thì tốt quá rồi, chị nói mà chỉ cần em ra mặt chắc chắn sẽ không có vấn đề.” Lý Lâm ở đầu dây bên kia cũng thở dài một hơi.
Tưởng Hân Vy đối với chính mình cũng không có tự tin, không biết đàn chị lấy đâu ra tự tin như vậy: “Chúng ta chờ tin tốt của anh ấy đi!”
“Được rồi! Vậy em đi nghỉ ngơi trước đi.” Lý Lâm cũng không quấy rầy cô.
Sau khi tắt máy, ánh mắt của Tưởng Hân Vy nhìn về phía phòng bên cạnh, có anh ở phòng bên cạnh trong lòng có chút lạ. Hạng Kình Hạo vừa đi vào trong phòng, liền liên lạc với thư ký vạn năng của anh, ngày mai hẹn tổng giám đốc của tập đoàn đó ra gặp mặt, không cần biết là dùng cách gì cũng phải hẹn ông ta đến. Sau khi dặn dò xong, Hạng Kình Hạo nhìn căn phòng đơn giản này, đây chắc là lần anh ở kém nhất từ khi anh ra đời đến nay.
Nhưng đêm nay, anh vui lòng.
Hạng Kình Hạo đi đến ban công, nhìn sang ban công phòng bên cạnh, từ căn phòng đó truyền đến ánh đèn màu vàng nhạt, anh tượng tượng xem cô gái ở phòng bên cạnh đang làm gì.
Chẳng lẽ đang tắm rửa thay quần áo?
Hạng Kình Hạo phát hiện chính mình vậy mà giống như người mắc bệnh hoang tưởng, không có chuyện gì thì lại nghĩ về cô gái này.
Hạng Kình Hạo đi đến trước giường, hôm nay anh cũng hơi mệt, đưa tay tháo cà vạt, tháo mấy cái cúc áo sơ mi ra, nằm nghỉ ở trên ghế sofa.
Tưởng Hân Vy tắm xong đi ra, gội đầu, cô sau khi tẩy trang mặt mộc sạch sẽ mà trong sáng, trông trẻ con hơn lúc cô trang điểm nhiều.