Chương :
La Ngải Mỹ lại thầm hừ lạnh trong lòng, anh chàng đẹp trai kia rõ ràng là đang nhìn tôi mà.
Tưởng Hân Vy nhìn người đàn ông kia mở cửa xe, chờ cô đi qua, cô nói với hai vị sư tỷ ở bên cạnh: “Bạn của em đang đợi em! Em sang đó trước ạ.”
Nói xong, dưới cái nhìn chằm chằm của Lữ Trân và La Ngải Mỹ, cô đi về hướng Hạng Kình Hạo.
Lần này, cuối cùng hai người cũng nhìn ra được ánh mắt vừa rồi của Hạng Kình Hạo không phải nhìn hai người bọn họ, mà là nhìn Tưởng Hân Vy.
Lữ Trân và La Ngải Mỹ lập tức cảm thấy vô cùng ghen tị, nhìn thấy Tưởng Hân Vy ngồi lên xe của Hạng Kình Hạo, hai người mắt chữ A mồm chữ O.
Trời ơi! Một người đàn ông nhan sắc tuyệt đỉnh như vậy lại là bạn của Tưởng Hân Vy?
Bạn trai à?
Tưởng Hân Vy ngồi lên xe, xuyên qua cửa kính xe nhìn về phía cổng đại sảnh, hai vị tiền bối vẻ mặt vô cùng phức tạp, kinh ngạc sững sốt nhìn về phía bên này.
Cô thầm thở dài, ngày mai nhất định sẽ bị các chị ấy chất vấn cho xem.
Hạng Kình Hạo nhìn thấy cô ngồi vào xe liền ngây người ra, anh có chút kinh ngạc nhìn cô.
Chỉ vài ngày không gặp, chẳng lẽ sự tồn tại của anh suy giảm rồi sao?
“Hân Vy, em không vui khi gặp tôi sao?” Hạng Kình Hạo đành phải lên tiếng hỏi.
Tưởng Hân VY lập tức hoàn hồn, quay đầu nhìn anh, vội vàng lắc đầu: “Không có! Tôi rất vui được gặp anh.”
“Thật sao? Vậy mấy ngày qua, em có nhớ tôi không?”
Hạng Kình Hạo mặt dày hỏi thêm một câu.
Tưởng Hân Vy nghe vậy thì bật cười: “Gần đây tôi bận tối cả mặt. Xin lỗi nha! Tôi thực sự không nhớ anh.”
Điều này cũng là sự thật Mặc dù lúc trước có một khoảng thời gian, cô thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến anh, nhưng sau khi hiểu được con người thật của anh ấy, Tưởng Hân Vy đã cắt đứt những mộng tưởng đó.
Hạng Kình Hạo chưa thấy người nào thẳng thắn như cô, nhưng lời nói của cô thực sự như đâm vào tim anh một nhát.
Mấy ngày nay, anh bận làm việc nhưng vẫn nhớ đến cô mà!
“Không phải em làm xong buổi biểu diễn rồi sao? Vẫn còn bận à?” Hạng Kình Hạo quan tâm hỏi.
“Ừm! Quý sau còn rất nhiều việc, tôi còn rất bận.” Tưởng Hân Vy cười.
Hạng Kình Hạo đau lòng nhìn cô chăm chú.
Tưởng Hân Vy nói với vệ sĩ ở phía trước vị trí của nhà hàng, cô quay đầu sang nhìn Hạng Kình Hạo hỏi: “Anh định ở lại nước bao nhiêu ngày? Phải làm việc gì sao?”
“Tôi quay lại để tìm một dinh thự tốt, đưa ông cố nội tôi về sống. Có thể sẽ ở đây một thời gian.” Hạng Kình Hạo nói.
Tưởng Hân Vy nghe vậy, trong lòng có chút lo lắng, không lẽ cô thật sự phải cùng anh ăn cơm suốt một tháng sao?
“À! Sao anh chỉ về một mình! Không đưa bạn gái của anh cùng về à?” Tưởng Hân Vy nghĩ đến cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng óng kia.
“Bạn gái?” Hạng Kình Hạo kinh ngạc nhìn cô: “Ai nói tôi có bạn gái bao giờ?
Tưởng Hân Vy thầy anh vẫn giả ngu giả ngơ, cô mỉm cười nhắc nhở anh: “Lần trước trong buổi biểu diễn, vị mĩ nhân có mái tóc vàng xinh đẹp và gợi cảm đó đó! Cô ấy không phải là bạn gái của anh sao?”
Hạng Kình Hạo không khỏi bật cười: “Ai nói với em cô ta là bạn gái của tôi hả?”
Tưởng Hân Vy nghe anh nói vậy, nghĩ rằng anh muốn phủ nhận đây mà, cô đắc ý nói: “Tôi nhìn thấy rõ ràng ràng, anh đừng có mà lừa tôi! Phải là phải, không phải là không phải!”
Gương mặt tuấn tú của Hạng Kình Hạo hiện lên vẻ dở khóc dở cười, anh khẽ cắn môi mỏng, nhịn không được nữa mà bật cười.
“Anh cười gì vậy chứ?” Tưởng Hân Vy thầy kỳ lạ bèn hỏi.
Đôi khi, những gì em nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.”