Chương :
“Tôi…” Hạng Kình Hạo muốn giải thích gì đó, nhưng anh lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Thực xin lỗi, nếu trước đây tôi có gì không đúng, mong em tha thứ.”
Hạng Kình Hạo không biết rốt cục mình muốn giải thích cái gì, cô gái so với Mị Lạp ảnh hưởng với anh mãnh liệt hơn, thậm chí lúc nhìn ánh mắt bi thương của cô, trong lòng anh đã đau nhói.
Tưởng Hân Vy đột nhiên siết chặt tay, cô không muốn nghĩ tới, cô khát vọng được gặp anh như vậy, anh ở bên này lại có một người bạn gái? Vậy cô là cái gì? Người thứ ba sao?
“Cô từ đâu tới thì về lại nơi đó đi! Đừng quấy rầy cuộc sống của tôi và anh Kình Hạo.”
Mị Lạp không dám quá kiêu ngạo, cô ta tất nhiên nhìn ra được Hạng Kình Hạo để ý Tưởng Hân Vy.
Về phần cô là ai, Mị Lạp không có hứng thú, Hạng Kình Hạo mát trí nhở chỉ có thể là của cô ta.
Tưởng Hân Vy hít sâu một hơi, ngừng khóc, chỉ còn chút nước mắt nơi khóe mắt, cô dùng hét khí lực toàn thân nói với người đàn ông trước mắt: “Thực xin lỗi, là tôi quấy rầy.
Cứ coi như tôi chưa từng tới đây.”
Nói xong, Tưởng Hân Vy xoay người, lại không thể khống chế được bi thương kịch liệt dâng lên trong lòng mà có chút choáng váng. Bởi vì mong nhớ anh mà cô gần như ngủ không ngon, hơn nữa chuyến bay dài có chút mệt mỏi, giờ đây ý thức của cô có chút mê man.
Hạng Kình Hạo là người đầu tiên phát hiện cô có chút đứng không vững, anh bước đến ôm lấy cô, đem cô gái gần như đã ngắt đi ôm vào lòng. Sau đó cúi người bế cô lên, trầm thấp nói: “Trước liên ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Nói xong anh liền ôm Tưởng Hân Vy đi vào đại sảnh, hơn nữa là đi về hướng phòng ngủ của anh.
“Anh Kình Hạo.”
Mị Lạp nhìn một màn này, nội tâm vừa đối kị vừa tức giận, cô gái này giả vờ bắt tỉnh vì muốn ở lại sao? Cô nhất định CÔ ý.
Hạng phu nhân chuẩn bị ra xem khách mà con trai đón tiếp, liền thấy con trai ôm một cô gái tiền vào: “Kình Hạo, vị tiểu thư này làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Cô ấy ngất xiu! Mẹ cho người mang lên cho con chút nước ấm đi!”
Hạng Kình Hạo nói xong liên nhìn Mị Lạp đang đi theo phía sau, anh quay đầu ra lệnh: “Mị Lạp, cô trở về trước đi!”
“Anh Kình Hạo…” Mị Lạp làm sao chấp nhận.
Hạng Kình Hạo quay lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô ta: “Nghe lời!”
Nhưng lời này cũng đủ uy nghiêm. Hạng Kình Hạo dù có mắt đi trí nhớ, cũng biết rõ nguyên nhân khiến Tưởng Hân Vy ngất xỉu chính là vì cô bi thương quá mức.
Mị Lạp bị Hạng Kình Hạo nhìn bằng ánh mắt ấy, trong lòng căng thẳng, đành phải gật đầu nói: “Được. Ngày mai em lại sang.”
Mị Lạp vẫn như trước e ngại Hạng Kình Hạo, ánh mắt vừa rồi Hạng Kình Hạo nhìn cô ta giống y hệt trước đây, cực kì lãnh đạm. Cô ta không dám cãi lại anh.
Mị Lạp nhìn Hạng Kình Hạo ôm cô gái kia lên lầu, cô ta đố kị đến sắp điên lên, một cô gái như vậy sao có thể khiến Hạng Kình Hạo coi trọng? Chẳng lẽ cô thực sự là bạn gái của Hạng Kình Hạo? Không! Cô ta tuyệt đối không để ai có thể cướp Hạng Kình Hạo đi.
Hạng phu nhân cho người bưng nước ấm cùng khăn lông lên, Hạng Kình Hạo đặt Tưởng Hân Vy đã mắt đi ý thức lên giường. Anh thử qua nhiệt độ nước, sau đó cần thận giúp cô lau mặt, trên làn da mịm màng phủ đầy nước mắt, khiến tay anh cũng thả nhiệt đi lực độ.
Bởi vì nhiệt độ kích thích, Tưởng Hân Vy vội mở mắt, ý thức mất đi trong phút chốc khôi phục, cô trợn trò mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc phía trước, cô không dám tin trừng mắt. Sao có thể là anh?
“Tỉnh rồi?” Hạng Kình Hạo cong môi cười, cảm thấy vui vẻ.
“Đây là đâu?” Tưởng Hân Vy chống tay ngồi dậy, đánh giá căn phòng trước mắt, nơi này tràn ngập hơi thở nam tính.
“Phòng của anh.”
Hạng Kình Hạo đánh giá khuôn mặt cô, cùng là một dạng xinh đẹp, nhưng Mị Lạp lại vô hồn, mà gương mặt của cô gái trước mắt lại bắt tri bất giá gợi lên hứng thú trong lòng anh.
“Anh… anh mang em đến đây làm gì? Bạn gái anh không ghen sao?”
Nội tâm Tưởng Hân y đối với thân phận vừa biết được có chút nhạy cảm.