Chương :
Trong sảnh, ba mẹ anh đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông phong thái điềm tĩnh, Hạng Bạc Hàn.
“Chú.”
Hạng Kình Hạo mừng rỡ đi tới, gọi chú rất tự nhiên, giống như trước đây anh cũng gọi như vậy.
Hạng Bạc Hàn nhìn anh, vẻ mặt vui mừng: “Xem ra, ngoài mắt trí nhớ ra thì tất cả đều ổn.”
“Cháu vẫn khỏe! Chú đừng lo.”
Hạng Kình Hạo ngồi xuống bên cạnh Hạng Bạc Hàn, hỏi thăm: “Vụ án tiến triển đến đâu rồi?”
“Chú đã điều tra hết những nhân viên quan trọng, không hề điều tra ra kẻ đó. Người của chú vẫn đang tiếp tục điều tra, lần này chú về là để hỏi cháu sau khi tỉnh lại có điểm nào khả nghỉ hay không.”
Ánh mắt của Hạng Bạc Hàn nhìn Hạng Kình Hạo.
Hạng Kình Hạo nhíu mày: “Khi cháu tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là chú.”
Hạng Bạc Hàn cũng biết không thể hỏi ra chuyện gì từ Hạng Kình Hạo, lần này Hạng Bạc Hàn quay về chủ yếu là thăm hỏi. Đồng thời, các nhân viên ở phòng thí nghiệm đều bị anh dọa run cả người rồi, anh không muốn khiến nhân viên quá lo lắng.
Hạng Bạc Hàn nghĩ, chuyện này không để điều tra trong thời gian ngắn, trước tiên phải thả lỏng cảnh giác để kẻ kia có cơ hội nghỉ ngơi, để lộ sơ hở.
“Hiện giờ người của chú đang theo dõi nơi đó, có động tĩnh gì sẽ lập tức thông báo ngay. Hiện giờ chuyện quan trọng nhát là nghiên cứu ra thuốc giải.”
Hạng Bạc Hàn nói.
“Trước đây chúng ta không nghĩ tới loại thuốc này sẽ cho người nhà dùng, vì vậy không nghiên cứu thuốc giải. Dù sao bây giờ nghiên cứu vẫn còn kịp, chỉ là phải tốn khá nhiều thời gian.
“Không sao, con chờ được.”
Hạng Kình Hạo an ủi ba anh.
“Bạc Hàn, mọi chuyện đều giao cho em. Trước khi Kình Hạo nhớ lại mọi chuyện, anh chị không dám để nó ra ngoài, quá nguy hiểm.”
Hạng phu nhân nói.
“Yên tâm! Chị dâu, em sẽ để Kình Hạo yên tâm ở nhà.”
Hạng Bạc Hàn liền nhận lấy gánh nặng.
“Có em ở đây, tất nhiên anh chị sẽ yên tâm.”
Hạng Tư Niên nhìn người em trai ruột của mình, là người ruột thịt, không có lý do gì để không tin cả.
“Chú, vất vả cho chú rồi. Cháu có thể giúp đỡ những gì, chú cứ yêu cầu.”
Hạng Kình Hạo nhìn sang.
“Ừ, chú tới gặp ông nội và ba trước, tối nay gặp lại.”
Hạng Bạc Hàn nói xong thì đứng dậy rời đi.
Hạng phu nhân thở dài: “Lần này Bạc Hàn phải nhận trách nhiệm lớn, ba và ông nội lại hy vọng cậu ấy sớm kết hôn.
Cậu ấy đâu còn thời gian nói chuyện tình cảm chứ?”
“Đều tại con, khiến chú ấy không có thời gian yêu đương.”
Hạng Kình Hạo buồn bã. Bây giờ anh đã có Tưởng Hân Vy ở bên cạnh, khiến anh càng áy náy hơn.
Hạng Bạc Hàn tới chỗ ba mình và ông nội ở, báo cáo tình hình rồi bị kéo lại nói chuyện trong nhà.
Vẫn là chuyện khiến Hạng Bạc Hàn đau đầu nhất. Từ khi hai mươi lăm tuổi, anh đã bị ba và ông nội nhắc tới chuyện kết hôn. Bây giờ đã sắp ba mươi hai tuổi rồi, mọi người lại càng nhắc nhiều hơn.
Gì mà công việc không quan trọng bằng chuyện đại sự cả đời.
“Được rồi, ông nội, ba, có thời gian con sẽ tìm.”
Hạng Bạc Bàn nói qua loa.